Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1030 chữ

Nham mễ tuy thô ráp, cảm giác ăn vào hơi cứng miệng, nhưng Tần Minh vẫn miệng đầy nước miếng, bởi đã một ngày chỉ có hai bữa, hắn thật sự đói lắm rồi. Trong bát nham mễ vậy mà còn có mấy quả táo đỏ, mềm mại thơm ngọt, ngon lành vô cùng.

Tần Minh thấy tiểu Văn Duệ đang nhìn chằm chằm vào bát cơm, nuốt nước miếng ừng ực.

Trong lòng của hắn áy náy, bèn ngồi xổm xuống, hỏi: "Văn Duệ, nói cho tiểu thúc biết, con có phải vẫn chưa no không?"

Lục Trạch lắc đầu: "Không phải đâu, chắc là tiểu tử thấy táo đỏ nên thèm thôi."

Tần Minh lập tức gắp mấy quả táo đỏ ra, đưa cho tiểu nam hài xinh xắn lại chất phác kia ăn.

Lục Trạch ngăn hắn lại: "Đây là tẩu tử cố tình để vào đấy cho ngươi bồi bổ khí huyết, đừng gắp cho nó."

Lúc này, Lương Uyển Thanh cũng tới, nhìn Văn Duệ, nói: "Tiểu thúc con thân thể yếu ớt, bây giờ không có thịt với thuốc bổ, con đừng tham ăn."

Nàng vốn là người tốt bụng, lúc trước thấy Tần Minh cùng ba người trong thôn kia đều sống không nổi, cứu giúp cũng vô ích nên mới cãi nhau với trượng phu. Giờ thấy hắn bắt đầu khá hơn, không còn mê man nữa, Lương Uyển Thanh dù biết lương thực trong nhà cũng chẳng còn bao nhiêu nhưng vẫn muốn giúp đỡ một chút.

Tiểu Văn Duệ ngoan ngoãn gật đầu, chớp chớp đôi mắt to, nói: "Tiểu thúc, thúc ăn nhanh đi, mau khỏe lại, ta không đói đâu."

Tần Minh sao có thể ăn cho được, cứ nhất quyết đút táo đỏ cho tiểu Văn Duệ, trong lòng lại thấy chua xót, sắp tới nhất định phải vào rừng sâu một chuyến mới được.

Hắn rất biết ơn phu thê hai người, nhưng không nói nhiều lời khách sáo, chỉ hỏi han tình hình bên ngoài hiện nay.

Lương Uyển Thanh ngồi trò chuyện một lát rồi về, bởi vì trong nhà còn một hài tử hơn hai tuổi cần chăm sóc.

"Gần đây trong rừng sâu có quái vật khổng lồ xuất hiện, tử thương vài người..." Lục Trạch nói với hắn, bây giờ không thể hành động một mình, bên ngoài rất nguy hiểm.

Tần Minh gật đầu, chăm chú lắng nghe.

Không biết là do bão tuyết hoành hành, mãnh thú trong núi khó kiếm ăn, hay là vì nguyên nhân khác mà bên ngoài rất náo động.

Nhất là khu vực khiến Tần Minh nhiễm quái bệnh kia, từng có con ngươi sáng hơn cả Thái Dương Thạch xé toạc bóng tối trong núi, khiến cả khu rừng trong phút chốc im bặt.

Nghe đến đây, Tần Minh không khỏi nhớ lại trải nghiệm nguy hiểm một tháng trước.

Ngày hôm đó, trong rừng sâu tối đen như mực, hắn và ba người đồng hành bỗng dưng bước hụt, rơi xuống một khe nứt.

Dưới lòng đất vô cùng dị thường, sau bóng tối cực độ là ánh sáng chói mắt, khiến người ta đau nhức hai mắt, nước mắt giàn giụa.

Mà điều khiến hắn bất an nhất chính là, tim bắt đầu đập với tốc độ cực nhanh, như đang đánh trống liên hồi, tiếng vang mạnh mẽ dồn dập vọng ra cả ngoài lồng ngực.

Nghĩ lại đến đây, bây giờ hắn vẫn còn sợ hãi.

Lúc đó, hắn không thể cử động, máu huyết toàn thân chảy rần rật, mơ hồ lại nghe thấy tiếng thác nước.

Tần Minh cho rằng mình sẽ chết, cảm giác như tim sắp nổ tung.

Rất nhanh, sâu trong khe nứt không còn chói mắt nữa. Hắn thấy từng tia sáng bạc giống như tơ tằm, lại như mạng nhện, đan xen vào nhau, khiến người ta rối loạn ý thức, mất phương hướng.

Lúc đó, Tần Minh đầu óc choáng váng, còn ba người đồng hành thì đã ngất đi rồi

Mãi đến khi ánh sáng bạc vụt tắt, hoàn toàn chìm vào bóng tối, nhịp tim của Tần Minh mới dần dần trở lại bình thường, cơ thể cũng có thể cử động được, hắn lần lượt đưa ba người đồng hành ra khỏi khe nứt, đợi rất lâu họ mới tỉnh lại.

Mà trong quá trình này, Tần Minh còn phát hiện có mấy thi thể gần khe nứt cách đó không xa, ăn mặc không tầm thường, chắc là mới chết không lâu.

Căn cứ nguyên tắc không lãng phí, hắn nhanh chóng kiểm tra một lượt, lọ thủy tinh nhỏ đựng chất lỏng màu xanh kia là nhặt được lúc đó.

Tần Minh không hề nhắc đến chuyện cái lọ với Lục Trạch, bởi mấy người chết kia nhìn là biết có lai lịch, hắn sợ sinh ra chuyện gì đó

Trong núi nhiều mãnh thú, đoán chừng ở đó chẳng còn gì, mọi dấu vết đều sẽ bị xóa sạch.

Trên đường về thôn, Tần Minh cùng mấy người đồng hành dần dần cảm thấy không khỏe, bước đi loạng choạng, ý thức bắt đầu mê man.

Ba người đồng hành vừa về đến nhà hôm đó thì đã chết đi, toàn thân đen sì, chỉ có Tần Minh gắng gượng được một tháng mới hồi phục.

Ăn xong nham mễ, Tần Minh và Lục Trạch trò chuyện rất lâu.

Văn Duệ rất hiểu chuyện, ngồi bên cạnh yên lặng lắng nghe.

Sau đó, bầu khí thoải mái hơn, Tần Minh nhìn về phía tiểu nam hài có vẻ hơi nhút nhát, nói: "Văn Duệ, đợi tiểu thúc khỏi bệnh thì táo đỏ hay quả phỉ gì đó, sau này sẽ cho con ăn no nê."

"Có thịt thịt không? Ta... lâu lắm rồi ta chưa được ăn thịt." Tiểu Văn Duệ nhỏ giọng nói, không nhịn được lại nuốt nước miếng ừng ực, như đang hồi tưởng lại mùi vị trước kia, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tràn đầy vẻ mong đợi.

"Sẽ có!" Tần Minh trìu mến xoa đầu tiểu nam hài.

Bạn đang đọc Dạ Vô Cương [Dịch] của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaTyc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.