Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1050 chữ

Trên núi chỉ còn tiếng gió, không còn tiếng va chạm giữa đao và súng khắc nghiệt, đội tuần tra này bị tiêu diệt sạch, bị Tần Minh một mình giải quyết.

Hắn thì thầm: “Ta thực sự đã giết nhiều người như vậy, hơn nữa không có tha thứ cho họ.”

Tần Minh yên lặng suy ngẫm, có lẽ bởi vì hắn không coi những người này là đồng loại, mà xem họ như những con yêu quái gây hại cho dân làng.

Hắn bắt đầu dọn chiến trường, thi thể chỉ cần ném xuống núi “lòng đất ăn thịt” là được, rừng rậm có nhiều con thú hoang dã hoạt động, ngay cả xương cũng sẽ không còn lại.

Tần Minh tiết kiệm đã trở thành thói quen, hắn lục soát trên người Phó Ân Đào, Phùng Dịch An và những người khác, dưới ánh sáng của lò lửa, trong tay hắn xuất hiện một số vật tỏa sáng – bạc đêm.

Đây là loại tiền có sức mua cao hơn đồng nhiều lần, khi đi buôn bán giao dịch trong thị trấn có thể gặp được.

Tiền được đúc hình tròn, và có một lỗ tròn ở trung tâm, đại diện cho sự thiếu hụt của mặt trời, gọi nó là bạc đêm.

Sau đó, Tần Minh lại phát hiện ra vật quý giá hơn – vàng ngày.

Nó toàn thân màu vàng rực rỡ, đồng tiền hoàn chỉnh, hình giống mặt trời biến mất, mang theo một mong ước tốt đẹp của mọi người.

Những người tuần tra vào núi mang theo vàng ngày không nhiều, tổng cộng chỉ mười một đồng, nhưng đối với người thường mà nói đây đã là một khoản tiền khổng lồ.

Tần Minh không phải là lần đầu tiên “nhặt được” vàng ngày, trước khi bị bệnh, hắn từng thấy vài thi thể gần hang động rơi xuống, không chỉ phát hiện vàng ngày, mà còn được một chai khoáng chất rất quý giá.

Vàng ngày ở thị trấn Bạc Tiêu luân chuyển ít hơn, nên hắn chưa bao giờ dùng đến, không thì quá gây chú ý.

Còn chiếc bình thủy tinh nhỏ được chế tác công phu, khắc hoa văn tinh xảo, hắn cũng chưa dùng đến, vì sau khi khỏi bệnh, hắn đã tái sinh bằng chính năng lực của mình.

Hơn nữa, hắn không biết nhiều về khoáng chất, cần phải hiểu rõ hơn, tránh dùng bừa phí bỏ giá trị thực sự của nó.

Điều quan trọng nhất là, sự việc hiện tại sẽ sớm nổ ra, tốt nhất là hắn nên giữ thấp hồ sống với thân phận là một người mới tái sinh.

“Ta mới tái sinh một lần, không có sức mạnh để đối phó với đội tuần tra, chờ lần ‘bão táp’ này nổ ra, nếu ta tái sinh lần thứ hai thì không có vấn đề gì.”

Tần Minh tiếp tục lục soát chiến lợi phẩm trên núi.

“Giáp bảo vệ tinh xảo, trường đao rèn lửa, đều là đồ tốt!” Hắn lòng âm thầm tiếc nuối, vuốt ve những chiếc giáp và vũ khí này, quay đầu dự định chia ra chôn vùi ở các nơi trong rừng, khi đi khám phá rừng trúc máu cần dùng đến thì lại đào lên.

Hắn đơn giản như vậy, lật ngửa mọi người từ đầu đến chân, thậm chí cả con chó vàng cũng không tha, nhấc lên, rất muốn vung đao chặt một miếng thịt chó mang về nhà gỗ ăn một nồi canh chó.

Hắn ra núi vào giữa đêm, trông trừng trong rừng cho đến khi sương mù tan, sau đó chiến đấu với người tuần tra cho đến bây giờ, tiêu hao rất lớn, bụng đã rất đói.

Nhưng hắn thở dài buông tha, ném chó vàng xuống tuyết, để an toàn, thực sự không thể ở lại đây lâu, phải dọn chiến trường nhanh chóng.

Tần Minh vào một căn nhà gỗ, phát hiện bên trong được trang trí rất thoải mái dễ chịu, sàn nhà được trải thảm da thú dày, trên bàn ăn có bát đĩa bằng bạc, dao cắt thịt nướng tinh xảo đẹp mắt.

Dãy bình rượu mở bất kỳ cái nào cũng tỏa ra mùi rượu ngon ngọt, nhìn biết ngay là tốt hơn bình rượu cay nồng cũ mà Hứa Nhạc Bình ở nhà đã uống hết rồi.

Hắn tìm kiếm ở đây không thu hoạch được bao nhiêu, ngược lại, trong căn nhà gỗ sụp đổ vì cuộc chiến đấu hung hăng, hắn tìm được một cuốn bí kíp đao pháp, trang da cũ kì đã bị mài mòn, và đã bị gập mép.

Có thể thấy rằng thường xuyên có người lật giở nghiên cứu nó, thậm chí còn có những lời ghi chú rậm rạp, không phải là từ một người viết ra, mang theo mùi mốc cổ kín.

Khi lật giở, Tần Minh thấy những đao thức quen thuộc, đao pháp của Phó Ân Đào chỉ là một phần trong những gì được ghi chép trong bí kíp đao pháp, phía sau còn nói đến “ánh sáng trời”, và những miêu tả sâu hơn.

Hắn không lật giở tiếp, nhanh chóng đóng lại, mang theo người, cuốn sách da cũ này có giá trị cao hơn những đồng vàng ngày ấy.

Tần Minh tìm kiếm thật kĩ nơi này, trên người hắn xuất hiện những gợn sóng vàng nhỏ, theo động tác đấm đá của hắn, những căn nhà gỗ còn lại liên tiếp bị nổ tan.

Gió lớn, ngay lập tức cuốn những mảnh gỗ vụn, bay lên không trung, theo cơn bão bay xuống núi.

Tuyết trên mặt đất thường xuyên bị cuốn lên, trộn với tuyết bông ở trên không trung, hiện trường khó mà để lại dấu vết gì.

“Tiếc là thanh đao gỗ của ta.” Tần Minh quan sát lưỡi dao, có rất nhiều vết nứt, rậm rạp, mặc dù được rèn bằng sắt tinh xảo, nhưng cuối cùng cũng không thể so sánh với vũ khí của đội tuần tra.

“Nhưng vẫn có thể dùng.” Hắn tìm được cục mài dao ở đây, nhanh chóng mài bỏ phần nứt, sau đó mài lại lưỡi, thân dao hơi nhỏ hơn trước.

Bạn đang đọc Dạ Vô Cương [Dịch] của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaTyc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.