Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1056 chữ

Rất nhanh, ánh sáng rực rỡ liền biến mất, thiên địa một lần nữa quy về màu mực

Đó là "Địa Quang" bốc lên từ Hỏa Tuyền sâu trong lòng đất, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện.

Thông thường khi thời tiết ấm áp thì sẽ xuất hiện nhiều hơn, đặc biệt là vào mùa hè, đôi khi Địa Quang bốc lên có thể kéo dài một hai ngày, dẫn động thiên tượng, có thể mang đến những đám mây mưa lớn.

Lúc đó những hạt mưa dày đặc kèm theo khói mây, đất trời trở nên rực rỡ lạ thường, đẹp mắt vô cùng.

Đối với những người sống trong thời đại không có ban ngày mà nói thì đó chính là cảnh tượng đẹp nhất.

Rừng rậm lại chìm vào bóng tối, Tần Minh nở nụ cười rạng rỡ xuất phát từ nội tâm, bởi vì vừa rồi hắn đã phát hiện ra một hốc cây khác, có kết băng.

Hắn di chuyển chậm rãi trên mặt tuyết, tiếng động rất nhỏ bị gió lạnh dần nổi lên át đi.

Hắn rón rén đến trước một cái cây to bằng cái thùng nước, nhìn thấy hốc cây cách mặt đất một khoảng, hắn giơ cây lao săn lên, vừa đủ với tới.

Tần Minh hạ cây lao xuống, sau đó đột nhiên nhảy vọt lên khỏi mặt tuyết, ôm lấy thân cây dùng sức leo lên, thân thể nhanh nhẹn, thoăn thoắt, trực tiếp đến trước hốc cây.

Con dao găm trong tay phải của hắn vung ra, chém vào khu vực cửa hang, phát ra một tiếng "bịch" trầm đục.

Cùng lúc đó, một con vật vừa định lao ra vội vàng rụt lại, suýt chút nữa bị lưỡi dao sắc bén chém trúng.

Tần Minh không ngờ lại chặn được con vật này trong hốc cây, đúng là niềm vui bất ngờ.

Trong dự đoán của hắn, nếu có thể tìm được tổ chính của nó, lấy hết lương thực dự trữ của nó thì coi như thành công, sẽ có thu hoạch không nhỏ.

Trong hốc cây vang lên những tiếng động không ngớt, kèm theo đó là tiếng kêu the thé.

Lỗ hổng cũng không lớn lắm, Tần Minh đưa tay vào trong có chút khó khăn, hắn liên tiếp vung đao, đoạn thân cây này đã khô từ lâu, chỉ vài nhát là hốc cây đã rộng hơn.

Hắn nhanh chóng lấy ra một cái túi da thú, bọc vào tay, trực tiếp bắt đầu săn thú.

Trong hốc cây tối om truyền ra tiếng kêu hoảng loạn.

Cả cánh tay Tần Minh đều thò vào trong, cảm giác được một tráng va chạm lung tung, may mà túi da thú này đủ dày, nếu không hắn chắc chắn đã bị cắn rồi.

Hắn một phát tóm lấy con mồi, nhanh chóng lôi ra ngoài.

Hắn lấy từ trong ngực ra một khối Thái Dương Thạch, chiếu vào sâu trong hốc cây, lập tức lộ ra vẻ vui mừng, bên trong có quả óc chó dại, hạt dẻ, táo đỏ..., toàn là đồ khô.

Đây mới là mục tiêu chủ yếu nhất của hắn.

Cảm giác đói bụng rất khó chịu, những loại quả khô này có thể đủ dùng để lót dạ, thuộc loại vật cứu mạng, khiến đôi mắt thanh tịnh của Tần Minh tỏa ra hào quang lửa nóng.

Hắn nghiêng đầu, nhìn con thú nhỏ bị nắm trong tay, toàn thân bộ lông đỏ rực của nó dưới ánh sáng của Thái Dương Thạch, còn bóng mượt hơn cả lụa.

Đây là Hồng Tùng Thử, cá thể bình thường không quá một cân, mà nó nặng tới hơn hai cân, rõ ràng là đã biến dị rồi.

Nó đang gặm túi da thú bọc tay Tần Minh, muốn chạy trốn nhưng không được.

Bộ lông đỏ rực toàn thân nó đang phát sáng, giá trị tuyệt đối không thấp.

Tần Minh lấy ra một sợi dây thép, nhanh nhẹn trói chặt nó lại rồi treo lên cây.

Tiếp theo chính là cảm giác vui sướng khi thu hoạch, hắn một nắm lại một nắm lấy các loại quả khô trong hốc cây ra, chẳng mấy chốc đã khiến chiếc túi da thú xẹp lép dần dần phồng lên.

Cuối cùng hắn ước lượng một chút, nặng hơn tám cân.

Bên cạnh, con Hồng Tùng Thử biến dị bị treo ngược, đôi mắt đen như đá quý trừng lớn, kêu chiếp chiếp không ngừng, dường như vô cùng tức giận.

Tần Minh cảm thấy nó đang mắng người.

"Ngươi nặng như vậy, hơn tám cân lương thực mùa đông làm sao đủ cho ngươi ăn?" Tần Minh treo nó lên cây lao, tay cầm Thái Dương Thạch tìm kiếm xung quanh.

Mỗi năm mùa đông tuyết rơi rất dày, loại sinh vật biến dị này thông thường sẽ không chôn thức ăn dưới đất, nếu không thì chính chúng cũng sẽ không tìm thấy.

Tần Minh quả nhiên lại tìm được gần đó một cái hốc cây thứ hai, rồi đến cái thứ ba, cộng thêm cái hang cây không có sương giá phát hiện ra đầu tiên, vậy mà cái nào cũng có "lương thực dự trữ".

Hắn bóc một đống quả óc chó dại, lại ăn một nắm hạt dẻ, cảm thấy thật thơm ngon nha, tiếp đó lại dùng tuyết chà rửa táo đỏ, ăn liền năm quả, đầy miệng đều là vị ngọt.

Tần Minh không còn đói nữa, gương mặt tuấn tú tràn đầy nụ cười vui vẻ, những loại quả khô này rất ngon, lại càng có thể giải quyết tình cảnh khó khăn trước mắt của hắn.

Thỏ khôn có ba hang, mà con Hồng Tùng Thử lông phát sáng này lại có tới bốn cái tổ, dự trữ ba mươi mấy cân thức ăn, quả không hổ là dị thú.

Tần Minh chất đầy gần hết nửa túi da thú.

"Chít chít..." Con Hồng Tùng Thử biến dị lúc đầu còn giãy giụa kịch liệt, kêu không ngừng, đến khi thấy bốn cái tổ đều bị tìm ra rồi bị dọn sạch, nó vậy mà thẳng tắp cứng đờ người ra, sau đó không động đậy nữa.

Tần Minh kinh ngạc, lay lay nó, đây là chết rồi sao?

Bạn đang đọc Dạ Vô Cương [Dịch] của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaTyc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.