Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1041 chữ

Tần Minh chú ý thấy y phục lúc nhỏ của mình rất tồi tàn, nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã bị cuốn hút bởi cuốn sách nhỏ kia.

Một cuốn sách cổ rất mỏng, mở ra bên trong lại là lụa viết chữ.

Bìa sách bằng da thú có lẽ là được đóng lại sau này, màu sắc tối sẫm, chất liệu thô ráp nhưng bền chắc, dùng để chống lại sự bào mòn của thời gian, bảo vệ những dòng kinh văn thực sự.

Trang đầu tiên ghi chép những “chiêu thức hoang dã” mà Tần Minh từng luyện tập, hắn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, tiếng thì thầm vang lên, đọc những dòng chữ dày đặc.

Sau đó, bàn tay đầy vết chai sạn kia lại lật sang trang thứ hai, chữ viết vẫn rất nhỏ, tiếp nối nội dung bên trên, trong đó có một phần là chữ viết và hình vẽ mới, điều này lập tức thu hút sự chú ý của Tần Minh, nhanh chóng ghi nhớ.

Có lẽ căn bản không cần phải ghi nhớ, đây là ký ức phai màu thời thơ ấu của hắn, hắn đang trải qua lần tái sinh thứ hai, thể chất được nâng cao đáng kể, ý thức tinh thần cũng theo đó mà mạnh lên, đang phủi đi lớp bụi thời gian, cho hắn một lần nữa nhìn thấy những hình ảnh ngày xưa, nhớ lại những gì đã từng xem trong ghi chép trên lụa.

Trong cơn mơ màng, Tần Minh muốn lật sang trang thứ ba, nhưng không được như ý nguyện, bàn tay to kia không giúp hắn mở ra.

Lúc này, hắn cẩn thận quan sát cuốn sách lụa được bảo vệ bởi lớp da thú bền chắc.

Trải qua sự mài giũa của năm tháng, nó đã không còn vẻ sáng bóng ban đầu, hơi ngả vàng, tỏa ra một vẻ đẹp tang thương, cũng tích tụ khí tức dày nặng của lịch sử.

Nó thực sự rất mỏng, ước chừng chỉ có mười mấy hai mươi trang.

Tần Minh nhiều lần cố gắng lật trang, nhưng vẫn không thể mở được trang thứ ba.

Hắn không tiếp tục nữa, mà xuyên qua dòng chảy thời gian loang lổ, cẩn thận quan sát chính mình lúc còn nhỏ, thân hình nhỏ bé mặc bộ quần áo rách nát.

Dù là trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, Tần Minh cũng cảm động, hóa ra lúc nhỏ mình đã sống một cuộc sống rất nghèo khó, bộ quần áo đã phai màu lại còn có vài chỗ vá, cổ tay áo đã sờn rách, cúi đầu nhìn xuống, ngay cả giày cũng bị thủng lỗ.

Hắn khẽ thở dài, nghĩ đến quãng thời gian sau này của mình, thực ra thời niên thiếu cũng không sống tốt hơn là bao, từng bị cước đông, từng bị đói, trên người có máu có thương tích, hai năm trước lưu lạc đến bên ngoài trấn Ngân Đằng rồi ngã bệnh, được người ta đưa về thôn Song Thụ.

“Năm mười bốn tuổi…” Tần Minh sờ lên đầu mình, gần phía sau gáy từng có một vết thương, chảy rất nhiều máu.

Hắn phát hiện mình đã tỉnh, không phải trong mơ sờ lên đầu, ngón tay hắn xuyên qua mái tóc đen, chạm vào nơi từng đẫm máu.

Nơi đó đã không còn sẹo, hẳn là đã biến mất trong lần tái sinh đầu tiên.

“Ta lúc nhỏ, ta mười bốn tuổi, hai điểm mốc đặc biệt, ký ức vô cùng rời rạc, mấy khuôn mặt phai màu đó thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của ta.”

Chính vào năm mười bốn tuổi đó, hắn phiêu bạt ly hương, trải qua gian truân, bây giờ mới trưởng thành hơn so với những người cùng tuổi.

Tần Minh nhìn ra bên ngoài, màn đêm dày đặc dần tan đi.

Hắn bước ra sân, hít sâu một ngụm khí lạnh buốt, lại hồi tưởng lại ký ức lúc nhỏ, những ghi chép trên hai trang đầu của sách lụa đều được ghi nhớ rõ ràng.

Sau đó, hắn đem những động tác trước đây chưa từng luyện tập, còn có phương pháp điều chỉnh hô hấp và tinh thần, đều thể hiện ra vào lúc này, nghiêm túc suy ngẫm và nghiên cứu.

Rất lâu sau hắn mới dừng lại, cơ thể vẫn còn nóng hừng hực, nhưng không phát sáng nữa, trông có vẻ bình thường hơn.

“Bàn tay thô ráp kia…” Tần Minh hồi tưởng, cổ tay áo của bàn tay to đó bị sờn rách nghiêm trọng, trên tay đầy vết chai sạn, cho thấy cuộc sống của người đó cũng nghèo khó như hắn lúc nhỏ, khác xa với hoàn cảnh hiện tại của hắn.

Cái gọi là “bàn tay to”, đó là trong mắt hắn lúc còn nhỏ cảm thấy rất lớn, rất mạnh mẽ và đầy cảm giác an toàn.

Hắn thật sự muốn nhìn thấy bàn tay nhỏ bé kia và bàn tay to nắm lấy nhau, bù đắp cho sự tiếc nuối bao nhiêu năm nay không được gặp người thân.

“Lần tái sinh thứ hai vẫn chưa kết thúc, tối nay tiếp tục ăn huyết xà chứa đựng vật chất linh tính, khi thể chất được nâng cao, sức mạnh tâm linh cũng sẽ theo đó mà mạnh lên, có lẽ còn có thể trong tiềm thức nhìn thấy quá khứ, hiện ra nhiều ký ức thời thơ ấu đã phai màu hơn.”

Sau khi nghĩ đến những điều này, Tần Minh lập tức tinh thần phấn chấn, tràn đầy năng lượng, hắn cầm một chiếc cối đá trong tay cân nhắc, cảm thấy khá nhẹ!

Hắn ước chừng, mình bây giờ có thể khiêng được một đỉnh nặng một ngàn năm trăm cân.

Đêm dần về khuya, Tần Minh tắm rửa lại cơ thể đang nóng hừng hực, hôm nay hắn không định vào núi săn bắn, mà ở nhà nghiên cứu kinh văn trên sách lụa mới có được.

“Tại sao lại nói là luyện không thành?” Hắn hy vọng sau nửa đêm, có thể nhìn thấy nguyên nhân trong giấc mơ.

Bạn đang đọc Dạ Vô Cương [Dịch] của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LaTyc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.