Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ký Ức Phai Nhạt Tái Hiện

Phiên bản Dịch · 3069 chữ

Tần Minh chú ý tới, khi còn bé mình ăn mặc không tốt lắm, bất quá rất nhanh hắn liền bị quyển sách kia hấp dẫn.

Sách cổ rất mỏng, sau khi mở ra bên trong đúng là sách lụa.

Bìa da thú của nó hẳn là sau này mới đóng lên, màu sắc ảm đạm, tính chất thô ráp cứng cỏi, dùng để chống đỡ năm tháng ăn mòn, bảo hộ lấy kinh văn chân chính.

Trên trang đầu tiên ghi lại "con đường hoang dã" mà Tần Minh quen thuộc, hắn quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, có tiếng nói nhỏ vang lên, đang đọc những văn tự dày đặc kia.

Sau đó, bàn tay mang theo vết chai kia lại mở ra tờ thứ hai, kiểu chữ vẫn rất nhỏ, bên trên được nối tiếp, trong đó có một phần là văn tự và đồ án mới, việc này lập tức thu hút sự chú ý của Tần Minh, nhanh chóng ghi nhớ.

Có lẽ căn bản không cần nhớ, đây là ký ức khi hắn còn bé phai màu, hắn đang trải qua tân sinh lần thứ hai, tố chất thân thể tăng lên trên diện rộng, tinh thần ý thức cũng theo đó mạnh lên, đang phủi đi bụi bậm thời gian, để cho hắn lần nữa nhìn thấy hình ảnh trước kia, một lần nữa nhớ tới sách lụa ghi lại vốn đã xem qua.

Nửa mê nửa tỉnh, Tần Minh muốn lật sang trang thứ ba, nhưng không thể như nguyện, bàn tay to kia chưa từng giúp hắn mở ra.

Lúc này, hắn cẩn thận đánh giá sách lụa được da thú cứng cỏi bảo vệ.

Trải qua năm tháng mài giũa, nó sớm đã không còn vẻ sáng rọi ban đầu nữa, mà thay vào đó là màu vàng, tản ra vẻ đẹp tang thương, cũng tích lũy hơi thở dày nặng của lịch sử.

Nó xác thực rất mỏng, đoán chừng chỉ có một hai chục trang.

Tần Minh nhiều lần thử lật xem, nhưng thủy chung không cách nào mở ra trang thứ ba.

Hắn không tiếp tục nữa, mà là xuyên qua thời gian loang lổ, cẩn thận đánh giá mình lúc còn nhỏ, bóng người nho nhỏ kia mặc quần áo cũ nát.

Cho dù là khi đã mơ màng nửa tỉnh nửa mê, Tần Minh cũng có chút xúc động, thì ra khi còn bé mình đã trải qua cuộc sống rất nghèo khó, trên bộ quần áo vốn đã phai màu còn có một ít miếng vá, ống tay áo sớm đã bị mài mòn, cúi đầu nhìn xuống, trên đôi giày nhỏ đều có lỗ thủng.

Hắn khẽ than, nghĩ tới chính mình sau này, kỳ thực thời niên thiếu cũng sống không được tốt, từng bị cước, từng chịu đói, trên người có máu có vết thương, hai năm trước lưu lạc đến ngoài trấn Ngân Đằng rồi ngã bệnh, bị người mang về thôn Song Thụ.

"Năm 14 tuổi..." Tần Minh sờ lên đầu mình, nơi gần sau gáy từng có một vết thương, chảy rất nhiều máu.

Hắn phát hiện mình đã tỉnh, cũng không phải đang ở trong mộng sờ về phía đầu, ngón tay của hắn xuyên qua mái tóc đen, chạm đến nơi đã từng đẫm máu.

Nơi đó đã không còn vết sẹo, hẳn là ở lần đầu tiên tân sinh liền biến mất.

"Ta khi còn nhỏ, ta năm mười bốn tuổi, hai tiết điểm đặc thù, ký ức vô cùng đứt đoạn, mấy gương mặt phai màu kia thường xuyên xuất hiện ở trong mộng của ta."

Chính vào năm mười bốn tuổi, hắn phiêu bạt khắp nơi, trải qua trắc trở, hiện giờ mới trưởng thành hơn những người đồng trang lứa một chút.

Tần Minh nhìn ra phía ngoài, bóng đêm dày đặc dần dần tan đi.

Hắn đi vào trong sân, hít sâu một hơi hàn khí lạnh như băng, lại nhớ lại một lần ký ức khi còn bé, ghi chép rõ ràng hai trang đầu trên sách lụa.

Sau đó, hắn đem động tác trước kia chưa từng luyện qua, còn có phương pháp điều tiết hô hấp cùng tinh thần, đều vào lúc này bày ra, nghiêm túc nghiền ngẫm và nghiên cứu.

Rất lâu sau hắn mới dừng lại, thân thể vẫn nóng hổi như cũ, nhưng không phát sáng, thoạt nhìn tương đối bình thường.

"Cái bàn tay thô ráp kia..." Tần Minh nhớ lại, ống tay áo của bàn tay to kia đã bị mài mòn rất nhiều, trên tay đầy vết chai, nói rõ hắn khi còn nhỏ sống cuộc sống nghèo khó, hoàn cảnh hiện tại còn tốt hơn nhiều.

Cái gọi là "đại thủ", đó là ở trong mắt mình khi còn bé cảm thấy rất lớn, rất có lực lượng cùng cảm giác an toàn.

Hắn thật muốn nhìn thấy bàn tay nhỏ bé kia cùng bàn tay lớn nắm chặt lấy nhau, đền bù tiếc nuối hắn nhiều năm như vậy cũng không thấy được người thân.

"Tân sinh lần hai còn chưa kết thúc, đêm nay tiếp tục ăn Huyết Xà ẩn chứa vật chất linh tính, khi tố chất thân thể tăng lên, lực lượng tâm linh cũng sẽ mạnh lên theo, có lẽ còn có thể ở trong tiềm thức mộng cảnh nhìn thấy quá khứ, hiện ra càng nhiều ký ức ấu niên đã phai màu."

Tần Minh nghĩ tới những chuyện này thì thần thái trở nên sáng láng, tinh lực dồi dào, hắn cầm một chiếc cối xay đá lên ước lượng, cảm giác rất nhẹ nhàng!

Hắn đại khái đánh giá, mình bây giờ có thể nâng một ngàn năm trăm cân.

Khi trời gần sáng, Tần Minh rửa ráy thân thể nóng lên một lần, hôm nay hắn không định vào núi săn bắn, muốn ở trong nhà nghiên cứu sách lụa kinh văn mới có được.

"Vì sao nói luyện không thành?" Hắn hi vọng sau khi đêm khuya đến, có thể nhìn thấy nguyên nhân trong mộng cảnh.

Rất rõ ràng sách lụa lai lịch không nhỏ, từng bị người cẩn thận bảo tồn, sợ bị hao tổn.

Gió tuyết ngừng, bóng đêm cũng vì vậy mà trở nên mờ đi một chút, đây cũng là "trời nắng" trong thời đại không có mặt trời.

Tần Minh nghiên cứu kỹ sách lụa, tuy rằng chỉ thấy có hai trang, nhưng trên đó ghi chép chi chít, văn tự và đồ án rất nhỏ rất nhiều, trang thứ hai có hơn phân nửa nội dung đối với hắn hiện tại mà nói là một thứ hoàn toàn mới, hồi ức tái hiện ra cần phải cẩn thận nghiền ngẫm, luyện thông luyện thấu.

"Rất tinh diệu, đáng tiếc, không thể so sánh với Minh Tưởng Thuật trung cấp cùng với Ý Khí Công cao cấp, không biết cấp độ chính xác của nó."

Ở nơi xa xôi này, Tần Minh thiếu phương pháp tân sinh, ngoại trừ sách lụa, hắn chỉ đọc qua sơ giải Hắc Dạ Minh Tưởng Thuật truyền lưu rộng rãi.

Trên sách lụa nhắc tới "Thiên Quang", nhưng rất giản lược sơ lược, hơn nữa không viết như thế nào luyện ra "Thiên Quang Kính", càng không có khả năng có "Như Lai Kính" được người vô cùng tôn sùng.

Tần Minh nhíu mày, sách lụa không thể nghi ngờ là bất phàm, nhưng vì sao không có tiến hành trình bày cặn kẽ đối với Thiên Quang vô cùng quan trọng?

Hắn cẩn thận đọc lại, diễn luyện nhiều lần trong sân, cuối cùng có một vài suy đoán, sách lụa cố gắng dùng bút mực ngắn gọn nhất nói ra càng nhiều thứ hơn, cứ kiên trì luyện tiếp như vậy, trong thân thể máu thịt tự nhiên sẽ sinh ra Thiên Quang, do đó cường tráng tinh khí thần.

Chỉ là Thiên Quang Kính kia, đích xác không có đề cập làm sao luyện ra.

"Sách lụa tựa hồ đang giảng giải về sự tăng lên của cấp độ sinh mệnh, không có thủ đoạn hộ đạo cụ thể?" Suy đoán này làm cho Tần Minh có chút mơ hồ.

Buổi chiều, lúc trời sáng nhất, Tần Minh day day huyệt Thái Dương, nghiên cứu nửa ngày, tinh thần của hắn có chút mỏi mệt, bất quá hắn hẳn là đã triệt để hiểu được nội dung mới trên sách lụa.

Khi hắn lần nữa diễn luyện, linh hoạt trôi chảy, cùng hoàn cảnh chung quanh hòa làm một thể, ánh mắt chuyên chú mà trong suốt, sợi tóc tung bay, cả người hiển thị rõ dáng vẻ tự nhiên tiêu sái.

Quan trọng nhất là, dòng nước ấm trong cơ thể hắn tăng vọt, bên ngoài thân thể hắn hiện lên hoa văn màu bạc ngưng thực một chút, như là đang chuyển hóa thành "bùn bạc".

Trên sách lụa không nói sẽ gặp phải vấn đề gì, xuất hiện trạng thái gì, bởi vậy Tần Minh cũng không thể nào phán đoán được luyện đến đâu.

Hắn dừng lại nghỉ ngơi, cho dù đứng ở nơi đó, cũng lộ ra thần ý tự nhiên, tăng thêm vài phần khí chất.

"Tiểu Tần, mau ra đây, chúng ta vào núi chiêm ngưỡng di tích." Hứa Nhạc Bình gọi hắn.

Tần Minh vốn định ở nhà thể nghiệm sách lụa, nhưng bây giờ đã nghiên cứu thông suốt, vậy cũng có thể ra ngoài.

Hắn hỏi: "Di tích gì?"

Hứa Nhạc Bình cười đáp: "Cứ điểm của Tuần Sơn Tổ a, nhìn vị sơn thần anh minh kia một chút, ặc, không phải, phải nói là sơn quái, ở nơi đó để lại dấu vết gì."

Sau đó, hắn hạ giọng: "Nhìn xem có lưu lại vật gì tốt hay không."

Đây không phải là do hắn nhất thời cao hứng, mà là do mấy vị đầu lĩnh của thôn xóm tụ tập lại một chỗ, sau khi âm thầm thương lượng không trồng Hắc Nguyệt nữa thì quyết định tới cứ điểm ở đó xem một chút.

"Đi!" Tần Minh gật đầu.

Gần đây nhất, dù là tân sinh giả của các thôn cũng phải có mấy người đi cùng nhau, mới dám xâm nhập một chút, nếu không hiện tại rừng rậm cực kỳ nguy hiểm.

Không phải ai cũng dám độc hành trong núi như Tần Minh.

Nói cho cùng, hết thảy đều là bởi vì thực lực.

"Nơi này có một đống rượu ngon." Tần Minh gọi Hứa Nhạc Bình, hắn rất quen thuộc với cứ điểm này, ánh đao trong đêm tuyết còn có thể hiện lên trước mắt.

Hứa Nhạc Bình, Dương Vĩnh Thanh lập tức chạy tới, vui mừng quá đỗi, cái gọi là chiêm ngưỡng di tích, vốn chính là xem xem có đồ vật gì có thể sử dụng lưu lại.

Những thanh niên trong thôn xóm, đều rất giản dị tự nhiên.

Lưu lão đầu cười đến mặt già nở hoa, chân cũng không mềm, nhảy cao hơn nửa trượng, vèo một tiếng chạy tới.

Tần Minh cười nói: "Lưu đại gia, thế nào, ngày hôm qua ta còn nói hiếu kính ngài mười vò rượu ngon, hôm nay liền phát hiện một đống như vậy, mấy người chúng ta mau chia nhau mang đi thôi."

"Được, được, được!" Lưu lão đầu liên tục nói, hận không thể mở bùn niêm phong ra, nếm thử rượu.

"Chạy đến tổ Tuần Sơn này đào mộ, sao ta cảm thấy sảng khoái thế nhỉ, hắc hắc." Hứa Nhạc Bình cười không ngừng.

Những tân sinh giả của thôn khác tự nhiên bị kinh động, cuối cùng thôn Song Thụ mang đi ba mươi mấy vò, non nửa còn lại phân cho các thôn khác.

Tuy nói là Tần Minh phát hiện, nhưng không thể ăn mảnh, miễn cho sau này có người gây chuyện.

Trên thực tế, người của Tuần Sơn Tổ đã sớm tới, phát hiện ra những loại rượu ngon này, nhưng nhiệm vụ quan trọng ở trên người, hơn nữa không để vào mắt mấy vò rượu này nên không để ý tới.

Sau khi tin tức ngày hôm đó truyền ra, càng nhiều người đi tới, cứ điểm của Tuần Sơn Tổ bị các phương "đào mộ".

"Rất có thể là do người này đã sát hại tất cả mọi người trong Tuần Sơn Tổ?" Tần Minh kinh ngạc, sau khi từ trong núi trở về thì nhìn thấy một bức chân dung.

Chính là nam tử mặt xanh đen kia, đừng nói, hình ảnh hắn cầm kiếm chém giết Huyết Xà rất có phong thái.

Có người ở trấn Ngân Đằng đưa một chồng chân dung ra, nói cho các thôn xóm phải chú ý, tất cả phát hiện, lập tức báo cáo.

Tổ chức Tuần Sơn này cũng không phải quả hồng mềm, người ở vị trí cao nhất là một nhân vật lớn của thành Xích Hà.

"Hắn tên là Vương Niên Trúc, trông anh tư bừng bừng, không ngờ lại là người như vậy." Quả thật Tần Minh không ngờ rằng, sau khi giết chết còn có thể gặp lại di ảnh của người đàn ông này, biết được tên của hắn.

"Ngươi cũng không tính là chết một cách vô danh, ít nhất các trấn đều dán chân dung của ngươi lên, trong lúc nhất thời cũng coi như là danh truyền một nơi, cứ việc nơi này rất xa xôi." Tần Minh liếc mắt vài lần rồi rời đi, một người sớm đã bị hắn đánh nổ đầu không đáng để ý.

"Nhưng mà, hắn xuất thân từ nhà nào, đến từ tổ chức nào, ngược lại hi vọng Tuần Sơn Tổ có thể điều tra ra." Sau đó, hắn nghĩ tới Kim Kê Lĩnh, Tam Nhãn Giáo, cũng đáng lưu tâm chú ý.

Đêm khuya, sau khi Tần Minh ăn thịt Huyết Xà xong, công hiệu của dược thiện rất nhanh liền tăng lên, lần nữa toàn thân nóng hổi, bắt đầu phát sáng, hết thảy đều không khác lần trước lắm.

Cuối cùng, hắn mặc "Kim Lũ Ngọc Y" tiến vào mộng đẹp.

Tần Minh lại nhìn thấy mình khi còn nhỏ, tuy rằng nghèo khó, ngay cả quần áo và giày cũng rách rưới, nhưng dường như rất có nghị lực, ở nơi đó luyện lại phương pháp tân sinh trên sách lụa một lần lại một lần.

"Nếu lai lịch bất phàm, vậy tại sao không luyện được?" Hắn khi còn nhỏ rất bướng bỉnh, cũng rất kiên định, không chịu từ bỏ.

"Đã từng có người luyện pháp trên sách lụa vô cùng khó lường, tự mình luyện chết, mà hắn vẫn là một trong những người sáng tạo ra nó." Bàn tay to kia sờ soạng trang bìa da thú của sách lụa.

"Hả?" Tần Minh khi còn nhỏ vẫn còn rất trẻ con, vô cùng khó hiểu.

"Có một số con đường quá huy hoàng. Mà có một số con đường không rõ tiền cảnh, mấy lão già không cam lòng, cùng nhau nghiên cứu, muốn so sánh những con đường xán lạn kia, lý luận rất tốt, nhưng cuối cùng chính bọn họ bỏ qua thành tựu ban đầu, sau khi cải luyện pháp này, hoặc chết, hoặc bị thương, hoặc thọ nguyên không bao lâu đã đi xa đến nơi tối tăm ở cuối cùng đại địa, bọn họ đều không luyện thành, người phía sau sao có thể?" Giọng nói thì thầm kia vang vọng.

"Nếu luyện không thành, vì sao lại muốn lưu lại?" Đứa bé hỏi.

"Luyện không thành bị xé đi, lưu lại non nửa, nhưng cũng phải có người luyện qua phương pháp này tương trợ mới có thể nhập môn, cho nên bản sách lụa này nhìn xem là được."

"Hơn phân nửa bị xé đi kia đâu?" Tần Minh khi còn nhỏ vẫn không muốn từ bỏ, bởi vì đây là một phần pháp môn không tầm thường duy nhất mà hắn có thể đạt được.

"Đốt đi."

Tần Minh khi còn nhỏ trầm mặc, tựa hồ có chút thương tâm, cúi đầu nhìn đôi giày nhỏ lộ ra đầu ngón chân của mình.

Trời sáng, Tần Minh tỉnh lại.

Hắn nhẹ nhàng thở dài, vốn tưởng rằng đạt được một quyển thiên thư, xem ra hắn suy nghĩ nhiều, về sau còn phải chú ý cao cấp Ý Khí Công khác nhiều hơn.

Nhưng hắn lại có chút xuất thần, cũng không có người giúp hắn, nhưng hắn vẫn luyện thành hai trang đầu của sách lụa.

"Thành công thì có thể làm sao, sách lụa phía sau đều đốt rồi. Hơn nữa người sáng tạo pháp cũng không được, sau khi tự mình nghiệm chứng, mình đều luyện chết rồi, nhiều năm như vậy, mấy người khác hẳn là cũng sớm không còn trên đời."

Tần Minh đứng dậy đi vào trong sân, cảm thụ được biến hóa của bản thân, lần tân sinh thứ hai này bởi vì có vật chất linh tính phụ trợ, cho nên nhanh mà mãnh liệt, hắn đã thành công.

Hắn cảm giác mình bây giờ, ngay cả một cánh tay cũng có lực ngàn cân.

...

Hai ngày sau, Tào Long, Ngụy Chỉ Nhu, Mộc Thanh bên kia truyền đến tin tức, nói là cao tầng muốn cùng đỉnh cấp dị loại trong núi lớn tiến hành một hồi đàm phán cuối cùng, địa điểm ngay tại lối vào sơn mạch bên ngoài.

Lúc này, sớm đã có không ít người chờ đợi.

Trong đống tuyết, một con lừa khoan thai đạp tuyết mà đến.

"Đây là tọa kỵ của một vị đại nhân vật nào đó của thành Xích Hà đúng không?"

Khi con lừa tiếp cận thì mọi người phát hiện ra trên lưng lừa cũng không phải là trống không, có sinh vật ngồi xếp bằng thế nhưng lại không phải là nhân loại, mà là một con chồn toàn thân trắng noãn, vô cùng yên tĩnh cứ như là lão tăng nhập định vậy.

Sinh linh đầu tiên ra sân đã kỳ quái như vậy, khiến rất nhiều người không dám mở miệng nói chuyện.

Bạn đang đọc Dạ Vô Cương (Dịch Edit) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrangTran58572
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.