Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vừa Tới Liền Gây Chuyện [1]

Phiên bản Dịch · 1191 chữ

Chương 6: Vừa Tới Liền Gây Chuyện [1]

Dịch và biên: LinhMuội

----------oo0oo-----------

Trong phòng ngủ:

Tần Vũ nheo mắt và nhìn Lão Tam và những người khác trước mặt, trả lời ngắn gọn: "Tôi hiểu anh nói gì, nhưng đó không phải là công việc của tôi, cho nên tôi không thể làm được."

"Làm sao, cậu có quan hệ với ai làm chức cao không?"Lão Tam nhếch miệng cười, duỗi tay túm chặt cổ áo cảu Tần Vũ: “Vừa mới cmn tới liền gây chuyện, cậu nghĩ mình là ai?”

“Đừng chạm vào tôi.”

"Ồ, cậu nghĩ mình là hoa hồng có gai? Tôi cứ chạm vào cậu đấy, làm gì được tôi nào?" Dáng người Lão Tam rất cường tráng, cánh tay phải đưa lên một cái, đấm một đấm vào đầu Tần Vũ.

Tần Vũ lùi lại sang một bên, đôi tay lập tức nắm chặt vào cổ tay của Lão Tam, đùi phải khẽ thúc lên.

“Rầm!”

Một tiếng động lớn vang lên, Lão Tam vèo một cái bị ném lên giường, đầu anh ta đập thẳng vào lan can sắt.

“Úp nó!"

Lão Tam hét lên, ôm đầu.

Tần Vũ cúi xuống, dựa nửa trên người vào giường, tay trái bóp vào cổ Lão Tam, sau đó lập rức nhấc chân phải lên, đầu gối dánh thẳng vào huyệt Thái Dương.

"BỤP!"

Đầu của Lão Tam sau khi bị dính một nhát này, cái gáy đập vào trên tường: "Đánh chết thằng chó này cho tao, có việc gì tao chịu trách nhiệm."

Lời vừ mới nói xong, mọi người lập tức chạy về phía trước, nhưng Tần Vũ cũng nhanh chóng ra khỏi giường, bước hai bước liên tiếp. Eo cảu hắn dựa vào góc chết ở giữa bệ cửa sổ và giường, sau đó hắn khẽ cúi đầu.

Lão Tam đứng dậy, rút cây dùi cui ra khỏi tường và đi về phía Tần Vũ, thấp giọng mắng: "Mày tưởng rằng mày mới vào lại có thể làm được cái gì..."

Đúng vào lúc này, cánh cửa đang khép hờ bỗng được mở ra, một người phụ nữ mặc đồng phục cảnh sát màu xanh lá cây hét lớn một tiếng: "Cái quái gì đang diễn ra vậy?!"

Những người kia nghe thấy nó thì đồng loạt cùng nhìn lại.

Lão Tam sững sờ, lau máu trên trán và ngay lập tức cười nói: "Chị Văn".

"Tôi nghe thấy mấy người làm ầm ĩ từ hành lang, ,ấy người đang làm gì? Định giết người sao!?" Người phụ này nữ khoảng ba mươi tuổi, cô ấy có vẻ hơi thấp nhưng lại trông rất xinh đẹp, với khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to, hơi ướt át.

"Không có gì, chỉ là có một người mới vừa đến đây, chúng em nói chuyện một lúc ấy mà." Lão Tam nhe răng trả lời.

Người phụ nữ liếc nhìn cảnh tượng trong nhà, nhìn Lõa Tam với ánh mắt phiền chán, trách mắng: "Tại sao các người lại hống hách như vậy a? Người ta mới đến liền đắc tội với mấy người?”

“Không có, em sắp xếp ca trực cho cậu ta, cậu ta không nghe theo, đã thế còn mắng chửi người khác." Lão Tam đặt dùi cui xuống, giải thích.

"Mấy người chơi bài trong khi làm nhiệm vụ? Vấn đề này tôi đã gặp tôi bao nhiêu lần rồi?" Chị Văn trắng mắt liếc Lão Tam một cái, ngữ khí không kiên nhẫn mà nhắc nhở: “Nếu còn làm ẩm ĩ nữa, đừng trách tôi không nhắc mấy người trước.”

“Hiểu rồi, chị Văn.” Lão Tam liên tục gật đầu.

Chị Văn cũng lười đi vào phòng ngủ, chỉ đứng ở cửa, nói lớn với Tần Vũ: "Cậu là người mới tới phải không?"

"Vâng." Tần Vũ gật đầu.

"Tại sao cậu không lấy quần áo của cậu?"

"Tôi vừa mới đi, không có ai."

Chị Văn trừng mắt: "Đánh rắm, tôi vẫn luôn ở trong văn phòng."

Tần Vũ sững người: "À, đó là lý do tôi không tìm được văn phòng cứ chị." (DG: Chắc ý câu trên là không có ai dẫn đi, tác cố tình viết như vậy thì phải.”

"Đi theo tôi lấy quần áo." Chị Văn ném một câu rồi quay đi.

"Được." Tần Vũ gật đầu ngay lập tức, sau đó cúi xuống nhặt hành lý rồi bước ra ngoài. Đồng thời, hắn cũng gọi Tề Lân đi theo: "Cậu đi với tôi một chuyến."

Lúc này Tề Lân cũng không biết đối mặt với Lão Tam như thế nào, vì vậy khi mới nghe điều này, cậu ta lập tức làm theo ra ngoài.

Trong phòng ngủ, Lão Tam ngồi dậy, xoa xao cái gáy, cúi đầu xuống mặt đất, nhổ đờm có theo máu: "Con chó này ra tay rất ác a."

"Không có việc gì chứ Tam ca?”

Lão Tam không nói gì, chỉ rút điện thoại xuống và bắt đầu bấm số: "Này, cậu có ở văn phòng không? Không có gì, tôi hỏi cậu một chút, Tần Vũ mới đến dây ngày hôm nay, có quan hệ thân thiết gì với cấp trên hay không thôi? ... Không cso ư? Cậu có chắc không? À, được rồi, tôi biết rồi."

......

Thành lang.

Chị Văn hỏi Tần Vũ: "Có ai ở bên trên chống lưng cho cậu không?"

Tần Vũ sững người: "Không có."

“Không có thì thành thật một chút, môi trường ở đây rất phức tạp." Chị Văn mặt lạnh tâm ấm nhắc nhở>

“Cảm ơn, chị Văn. "Tần Vũ gật đầu.

Chị Văn ngừng nói và đưa Tần Vũ đến nhà kho ở tầng một. Từ bên trong, chị chọn cho hắn một bộ đồng phục cảnh sát, đồng phục huấn luyện của cảnh sát, một bộ còng tay và một cái dùi cui.

Ở sảnh trên tầng một, Tề Lân liếc xuống đồng hồ và nói: "Tôi phải đi gửi một số tài liệu, vì vậy tôi không thể đi cùng cậu. Khi cậu quay về thì hãy ăn nói nhẹ nhàng một chút, đừng gây rắc rối với họ. Trên Lão Tam kia có Đội trưởng Viên, cậu đã đắc tội anh ta, về sau chắc chắn sẽ không có hoa thơm quả ngọt để ăn rồi. "

"Haha, tôi biết rồi. "Tần Vũ cười gật đầu: “Nếu buổi tối cậu không có gì thì hay cùng đi ăn một bữa đi."

"Ừm, tôi sẽ đi nếu tôi không có gì để làm. "Tề Lân cũng đồng ý.

Hai người chỉ đơn giản trao đổi vài lời, sau đó Tần Vũ trở lại phòng ngủ, mang theo một thứ gì đó. Nhưng lúc này, Lão Tam đã rời đi, chỉ còn hai người trong nhà, hai người họ lạnh lùng nhìn Tần Vũ, rồi lại tiếp tục ngồi trên giường trò chuyện.

Tần Vũ liếc nhìn hai người họ, đi đến giường của mình, nhặt đồ đạc của hắn ta một cách gọn gàng lưu loát, căn bản cũng không giao tiếp gì với hai người kia.


DG: Thời gian thật quý giá a!!

Bạn đang đọc Đặc Khu Thứ Chín (Dịch) của Ngụy Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BachLinh.LN
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.