Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ Điên

Phiên bản Dịch · 1072 chữ

Đợi sau này luyện tốt võ công, sẽ giáo huấn hắn một trận.

Thanh niên anh tuấn nói: "Tại hạ Sở Dục, không biết pháp danh của hòa thượng là gì?"

"Pháp Không."

"Hòa thượng Pháp Không." Sở Dục cười nói: "Gân lá trên lá cây này không giống kinh mạch thân thể chứ? Kỳ kinh bát mạch không phải đi như vậy."

"Thật không giống sao?" Pháp Không cười cười.

Kinh mạch trong thân thể như vô số dòng sông phức tạp, giăng khắp nơi, kỳ kinh bát mạch và thập nhị chính kinh là chủ.

Nhưng võ công tâm pháp chính là lựa chọn một vài kinh mạch trong đó cấu thành một hệ thống.

Lúc này hắn đã tham chiếu gân lá cây mà nghĩ ra một môn tâm pháp, đồng thời ở Bàn Nhược Thời Luân Tháp thôi diễn qua, công chính bình thản.

"Không giống." Sở Dục lắc đầu.

Pháp Không mỉm cười chắp tay thi lễ, xoay người chầm chậm mà đi.

Sở Dục trầm tư.

Triệu Hoài Sơn hừ một tiếng: "Công tử, rõ ràng chỉ là một chiếc lá, làm gì có huyền cơ gì, thật là khó hiểu."

Sở Dục cầm chiếc lá này lên ngắm nghía.

"Công tử..." Triệu Hoài Sơn còn muốn nói thêm, nhưng bị một trung niên gầy gò khác nháy mắt ngăn lại.

Hắn nghi hoặc nhìn về phía trung niên gầy gò, trung niên gầy gò nhẹ nhàng lắc đầu.

Triệu Hoài Sơn bĩu môi, không nói thêm gì nữa.

Trong lúc Pháp Không đi, vẫn còn đang suy nghĩ về nhóm người Sở Dục và Triệu Hoài Sơn.

Triệu Hoài Sơn thoạt nhìn là quân nhân.

Lúc Tuệ Văn lang bạt thiên hạ đã kết giao với bạn tốt trong quân, cho nên rất hiểu rõ khí chất của người trong quân ngũ.

Khí chất của bọn họ đặc biệt, đứng trong đám người tựa như bó đuốc ban đêm, liếc mắt một cái liền có thể phát hiện ra sự khác biệt.

Ba đại quân trong thiên hạ đều là cao thủ nhiều như mây, vượt xa các tông võ lâm, đây cũng là căn cơ vững chắc của triều Đại Càn.

Triệu Hoài Sơn tuổi còn trẻ đã đạt tới tứ phẩm, tiền đồ rộng lớn, thế mà lại làm một tên hộ vệ.

Thân phận của Sở Dục tôn quý, chỉ sợ không phải là con cháu quyền quý bình thường.

Chỉ là thân thể của Sở Dục này xác thực suy yếu, tiên thiên bất túc, hậu thiên khó bù, hơn nữa còn có bệnh trong người.

Thế gian chính là như thế, không như ý hết tám chín phần mười, một người không có khả năng chiếm hết tất cả chỗ tốt.

Tựa như chính ta, cho dù thọ nguyên vô tận, tư chất thân thể lại kém, không có cách nào hành sự khoái ý, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí lại cẩn thận.

Hắn vừa đi vừa nghĩ, cuối cùng dừng lại trước sơn động, trực tiếp đứng ở trước động thúc giục Thanh Tâm Chú.

Sau mười lần Thanh Tâm Chú thì dừng lại.

Hắn lộ ra một tia mỉm cười.

Thanh Tâm Chú cuối cùng cũng đã đến tầng thứ ba, từ bài trừ tạp niệm của tầng thứ nhất, đến dẹp bỏ lửa giận của tầng thứ hai, hiện tại cuối cùng đã đến tầng thứ ba - Diệt trừ dục hỏa.

Một đạo Thanh Tâm Chú hạ xuống, dục niệm toàn bộ tiêu tan, thật là linh nghiệm!

"Pháp Không, vào đi." Thanh âm khàn khàn của Trừng Hư vang lên.

Pháp Không tiến vào sơn động.

Thông đạo tối đen ba mươi mét, rẽ phải, trước mắt bỗng trở nên sáng ngời.

Lại là một thạch thất trống trải.

Trong thạch thất có ánh sáng nhu hòa, dĩ nhiên là trên đỉnh thạch thất khảm tám ngọn đèn cung đình.

Trong phòng dựng thẳng chín người đá màu đen, cao thấp giống như người thật.

Bọn chúng đen đến mức không có chút ánh sáng nào, giống như than đen, nhìn qua rất giống chất liệu của Thiên Tru Thần Kiếm.

Hắn cố nén hiếu kỳ, hướng về Trừng Hư đang khoanh chân ngồi ở khe hở giữa những người đá đen mà thi lễ.

"Thanh Tâm Chú này của ngươi quả thật có tác dụng."

"Sư bá vẫn không trấn áp được sát ý sao?"

"Vốn cho rằng có thể trấn áp được, nhưng vẫn đánh giá thấp nó, không thể ngăn chặn, may mà có ngươi tới."

Pháp Không nhìn chăm chú những hòn đá màu đen này, phát hiện có rất nhiều chưởng ấn, hơi lõm sâu nửa thước.

Hắn trong nháy mắt quan sát phân tích ra, những chưởng ấn này là do nhiều lần chồng chất, tựa như dùng búa nện đinh, một chưởng hẳn là chỉ có thể hơi lún vào một tấc.

"Những thứ này là Mặc Tinh Thạch, là ta dùng để phát tiết sát ý, không có huyền cơ gì."

"Mặc Tinh Thạch..." Pháp Không tìm tòi trong đầu.

Tuệ Văn và Mạc Thanh Vân đều không biết Mặc Tinh Thạch này.

"Là khoáng thạch đặc thù của Đại Lôi Âm Tự chúng ta." Trừng Hư đoán được sự hiếu kỳ của hắn, vỗ vỗ một người đá: "Ngoài rắn chắc ra, không còn tác dụng gì khác."

"Vậy cũng đủ rồi." Pháp Không đưa tay vuốt ve.

Đưa tay lên cảm giác mềm mại, không giống cảm giác cứng rắn của đá và sắt mà hắn nghĩ.

Nhẹ nhàng vỗ một cái.

"Phốc!"

Âm thanh nặng nề như đánh trúng da thuộc.

Hắn cảm ứng được lực lượng của mình bị người đá thu nạp lại phân tán ra, giống như áo chống đạn mà kiếp trước hắn từng thấy.

Hắn âm thầm lắc đầu tiếc nuối.

Chất liệu của nó không giống với Thiên Tru Thần Kiếm.

"Thật không nhìn ra, ngươi có sức lực không nhỏ." Trừng Hư cười ha hả nói: "Mọi người đều nhìn lầm rồi."

Hắn không biết đã đánh bao nhiêu lần vào người đá Mặc Tinh, vừa nghe thanh âm này liền biết lực lượng ít nhất cũng phải hai trăm cân.

Dễ dàng đánh ra hai trăm cân, đây là thần lực, hẳn không phải trời sinh mà là do tu luyện mà thành.

Bạn đang đọc Đại Càn Trường Sinh (Bản Dịch) của Tiêu Thư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.