Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mạo danh

Phiên bản Dịch · 1112 chữ

"Ta muốn tự mình truy sát hung thủ kia!" Viên Dung thân hình thấp bé, khuôn mặt béo tròn, nhìn rất dễ gần.

Lúc này vẻ mặt nghiêm túc, mắt tròn nhỏ bắn ra điện lạnh: "Thù này không báo, Kim Cương tự chúng ta..."

Một lão hòa thượng ở tầng cao nhất hừ nói: "Viên Dung, việc này không thể nóng vội, nóng vội sẽ dễ phạm sai lầm!"

"Tuệ Hiểu trưởng lão, tức là bây giờ không báo thù?" Viên Dung trầm giọng hỏi.

Các thanh niên hòa thượng tầng dưới cùng nhao nhao lộ ra vẻ xúc động phẫn nộ, nhịn không được mở miệng, lập tức vang lên tiếng ông ông thành một mảnh.

"Hiện tại không truy sát?"

"Nếu không đuổi theo, vừa kéo dài, tên kia đã sớm chạy mất dạng!"

"Thù này không báo, lòng ta khó yên!"

"Nợ máu phải trả bằng máu!"

...

Phương trượng Tuệ An nâng tay lên.

Chúng tăng dừng nghị luận, nhìn về phía Tuệ An.

Tuệ An chậm rãi nói: "Pháp Hư là ta nhìn lớn lên đấy, nếu nói muốn báo thù, bản tọa còn muốn báo thù hơn các ngươi, trong chùa đã hành động, đang điều tra, tuyệt đối sẽ không để cho Pháp Hư chết vô ích!"

"Phương trượng, hung thủ rốt cuộc là ai?"

"Thủ đoạn như vậy, hẳn là rất dễ dàng biết được?"

Tuệ An từ từ nói: "Trước khi biết rõ ràng, không thể nói lung tung, miễn cho lầm đường lạc lối, ngược lại bị người lợi dụng."

Pháp Không đứng bên cạnh Tuệ Nam, âm thầm gật đầu.

Kiếp trước công ty của ta có mấy trăm nhân viên, cho nên có thể hiểu được Tuệ An.

Các đệ tử phẫn nộ, hận không thể lập tức diệt sát hung thủ, nhưng Tuệ An thân là phương trượng, lại không thể bị cảm xúc chi phối.

Hung thủ là ai?

Có phải là giá họa hay không?

Có ẩn tình gì không?

Những điều này đều phải biết rõ ràng, không thể đơn giản thô bạo và xử lý như cao thủ võ lâm.

Nếu không, bị người ta dùng làm đao mà vẫn ngây thơ không biết.

Viên Dung bất mãn nói: "Phương trượng, vậy là không thể gấp, phải từ từ điều tra, có phải không?"

Tuệ An nói chuyện không nhanh không chậm, nghiêm túc mà bình thản: "Không thể chậm rãi điều tra, nhưng cũng không thể nóng vội, bị người thừa dịp... Yên tâm, trong chùa sẽ cho Pháp Hư một lời giải thích thỏa đáng, cho mọi người một lời giải thích thỏa đáng, giải tán!"

"A Di Đà Phật!" Chúng tăng chắp tay tuyên phật hiệu, chậm rãi thối lui.

Viên Dung bất mãn hừ hai tiếng.

Đáng tiếc Tuệ An uy nghiêm sâu nặng, các đệ tử tin phục nghe theo.

Tuệ An cùng chúng tăng rời đi, Viên Dung còn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Tuệ Nam đi tới trước mặt hắn, tức giận nói: "Ngươi là đầu óc choáng váng rồi sao!"

Viên Dung ngẩng đầu nhìn hắn, vành mắt hơi đỏ: "Sư thúc."

"Ngươi không nghĩ xem, phương trượng có thể bỏ qua cho hung thủ kia sao, còn cần ngươi ở trước mặt mọi người chất vấn?"

"Nhưng vì sao bây giờ còn chưa truy sát?"

"Yên tâm, hắn trốn không thoát đâu!"

"Quá chậm,... Quá chậm." Viên Dung vành mắt đỏ hoe: "Đáng lẽ nên động thủ từ sớm, thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót!"

"Hồ đồ!" Tuệ Nam mắng: "Xem ngươi kìa, ra cái thể thống gì, cút về nghỉ ngơi, không được phép làm gì hết!"

"Sư thúc..." Viên Dung nước mắt trào ra: "Ta sao có thể nghỉ ngơi? Sao có thể ngồi yên được chứ?!"

"Ngồi không yên cũng phải ngồi!" Tuệ Nam mắng: "Ngươi tận mắt thấy Pháp Hư tiến vào Tây Thiên Cực Lạc, tương lai ngươi cũng có thể đến đó, có gì mà phải khóc? Xem cái bộ dạng này của ngươi mà xem!"

Viên Dung lau nước mắt: "Sư thúc, sư phụ ta vô dụng quá, trơ mắt nhìn hung thủ nhởn nhơ!"

"Ngươi đây là đang mắng chùa ta vô dụng đấy hả?" Tuệ Nam tức giận nói: "Động não suy nghĩ đi, sao có thể để hắn nhởn nhơ được."

Nước mắt Viên Dung không sao ngăn được, cứ liên tục rơi xuống: "Nếu không thể báo thù cho hắn, ta không còn mặt mũi nào gặp hắn!"

Pháp Không nói: "Sư tổ, Viên Dung sư thúc, Đại Quang Minh Chú có thể nhìn thấy một đoạn ký ức trước khi mất của người đã khuất."

Viên Dung lau nước mắt lắc đầu.

Hắn nghĩ đến việc Pháp Hư phải chịu đựng dày vò đến mức nào, lòng đau như cắt, không muốn nghe Pháp Không nói tiếp.

Pháp Không nói: "Pháp Hư sư huynh giao đấu với hắn ba chiêu, cuối cùng bị một chưởng đánh ngất, không tỉnh lại nữa, không hề đau đớn."

"Thật sao?" Viên Dung mong chờ nhìn hắn.

Pháp Không chậm rãi gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc khẳng định.

Tuệ Nam trừng mắt nhìn Pháp Không.

Pháp Không nói: "Pháp Hư sư huynh đã thấy được bộ dạng hung thủ."

"Ngươi thật là biết nhẫn nhịn!" Tuệ Nam kéo hắn đi.

Viên Dung vội vàng theo sau.

Ba người đáp xuống tiểu viện của Tuệ Nam.

"Pháp Ân, chuẩn bị bút mực!"

"Vâng."

...

"Là Đặng Cao Ân!" Tuệ Nam nhìn người trên bức họa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chắc chắn là hắn!"

"Sư tổ từng gặp Đặng Cao Ân sao?"

"Lúc trước võ lâm Đại Vĩnh vây giết Đặng Cao Ân, ta và Tuệ Văn sư huynh lén đi xem." Tuệ Nam lắc đầu: "Gã này quá giỏi trốn, tinh thông một môn độn thuật,... Thảo nào không có chút manh mối nào."

"Trong miệng Pháp Hư sư huynh hẳn là có một sợi dây chuyền, là vật trang trí trên ngọc bội bên hông Đặng Cao Ân." Pháp Không chậm rãi nói.

Viên Dung lập tức xông ra ngoài.

Sau vài nhịp thở, hắn như một cơn gió trở về, mở bàn tay ra, là một viên ngọc châu lớn chừng hạt đậu xanh.

Ngọc châu xanh biếc trong suốt, phảng phất như chứa nước suối.

"Pháp Hư hắn..." Viên Dung nhìn viên ngọc châu này, nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống.

Pháp Hư chắc chắn là biết không địch lại, sợ tính mạng khó giữ, mới nghĩ cách để lại manh mối hung thủ, mong chùa báo thù cho hắn.

Bạn đang đọc Đại Càn Trường Sinh (Bản Dịch) của Tiêu Thư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.