Tai Nạn Quái Gở
Trần Thắng, chàng trai trẻ với vẻ ngoài bình thường, nhìn khung cảnh xẹt qua ô cửa xe buýt, lòng nặng trĩu muộn phiền. Chưa bao giờ hắn cảm thấy cuộc đời mình lại bế tắc đến thế. Công việc tan tành, người yêu chia tay, lại còn gánh trên vai món nợ khổng lồ vì trót dại đầu tư vào dự án tiền ảo lừa đảo. Mọi thứ trong đầu Trần Thắng rối bời như tơ vò, cảm giác cả thế giới quay lưng với hắn.
"Giá như không nghe lời thằng cờ hó Lê Nam, thằng đó cứ khẳng định chắc nịch là đầu tư sẽ ăn đậm, giờ thì biến mình thành con nợ thế này đây!" Trần Thắng thở dài não nề, ánh mắt thẫn thờ nhìn dòng người xe cộ đông đúc hối hả ngoài kia.
Ngày nào cũng vậy, sáng đi tối về, từ nhà đến công ty, làm việc với tâm trạng chán nản, rồi lại lủi thủi trở về căn phòng trọ tù túng. Cuộc sống của Trần Thắng cứ lặp đi lặp lại như một cỗ máy đã cũ kỹ, nhạt nhẽo và vô vị.
Bất chợt, tiếng động mạnh khiến chiếc xe bus rung lắc dữ dội, kéo Trần Thắng ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Hắn chưa kịp định hình chuyện gì xảy ra thì cả người đã theo quán tính ngã nhào về phía trước. Tiếng la hét thất thanh vang lên khắp xe.
RẦM!
Cú va chạm kinh hoàng khiến mọi thứ trong xe nháo nhào. Trần Thắng cố bám víu lấy ghế phía trước nhưng bất thành. Đầu hắn đập mạnh vào thành cửa kính. Trong cơn choáng váng, hắn chỉ kịp nghĩ "Thế là hết... Mình xong thật rồi...".
Cảm giác đau đớn lan khắp cơ thể kéo Trần Thắng trở về từ cõi hư vô. Nhưng điều đầu tiên hắn cảm nhận được không phải là mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện hay tiếng ồn ào xung quanh mà là... mùi đất ẩm và cỏ cây.
Chậm rãi mở mắt, Trần Thắng choáng váng bởi khung cảnh trước mắt. Bầu trời xanh thẳm, điểm xuyết những đám mây trắng bồng bềnh trôi. Những tán cây cổ thụ cao vút, che khuất cả ánh nắng chói chang. Gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương cỏ cây và đất ẩm.
"Ế… đây... không phải bệnh viện?" Trần Thắng thốt lên, đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Hắn cố gắng gượng dậy, xoa xoa cái đầu đang nhói đau. Xung quanh là cánh rừng nguyên sinh hoang sơ, cây cối rậm rạp. Tiếng chim hót líu lo vọng lại từ xa, tạo nên khung cảnh thanh bình đến lạ. Nơi đây rõ ràng không phải thành phố quen thuộc mà Trần Thắng đang sống.
"Hay là mình đang mơ?" Trần Thắng tự hỏi, đưa tay cấu mạnh vào người một cái. Nỗi đau buốt giá lập tức ập đến, uốn éo khiến Trần Thắng trở về hiện thực.
"Chết tiệt! Rốt cuộc mình đang ở đâu thế này?"
Hắn bối rối nhìn quanh, cố gắng xâu chuỗi mọi chuyện. Tai nạn, xe buýt... Đáng lẽ ra hắn phải chết, hoặc ít nhất là bất tỉnh trong bệnh viện chứ. Tại sao lại...
"Chẳng lẽ mình xuyên không rồi?"
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, Trần Thắng bỗng bật cười cay đắng. "Thật nực cười! Mình mà cũng có thể trở thành nhân vật chính trong tiểu thuyết tiên hiệp sao?"
Chưa kịp suy nghĩ thêm, tiếng động lạ từ phía xa khiến Trần Thắng giật mình. Đó là tiếng bước chân nặng nề, dường như của một loài động vật to lớn. Tim Trần Thắng đập thình thịch, hắn vội vàng quay đầu lại.
Và rồi... một con heo rừng khổng lồ, to bằng cả chiếc xe tải nhỏ, xuất hiện từ sau bụi cây, chắn ngang tầm mắt.
Trần Thắng sững người, chết trân trước sự xuất hiện đột ngột của con quái thú. Con heo rừng nhìn chằm chằm về phía hắn bằng đôi mắt đỏ ngầu, hai cái lỗ mũi phập phồng như đang đánh hơi con mồi.
"Cái quái gì thế này?" Trần Thắng lắp bắp.
Như thể xác nhận suy đoán của Trần Thắng, con quái thú gầm lên một tiếng man rợ. Rõ ràng nó đang rất đói và Trần Thắng - kẻ xui xẻo - lại chính là mục tiêu duy nhất.
"Đệt mợ... đúng là xui tận mạng mà!" Không kịp chần chừ thêm, Trần Thắng quay đầu bỏ chạy.
Nhưng chạy trốn trong rừng rậm đâu phải chuyện dễ dàng. Những bụi cây gai góc, dây leo chằng chịt, cùng những tảng đá ngổn ngang cản trở bước chạy của hắn. Phía sau, tiếng bước chân dồn dập của con heo rừng càng lúc càng gần. Trần Thắng thở hổn hển, chân tay rã rời vì kiệt sức.
"Thế là xong đời mình rồi...".
Trong lúc tuyệt vọng, Trần Thắng vấp phải hòn đá và ngã nhào xuống đất.
BỊCH!
Cú ngã bất ngờ ấy lại chính là ân nhân cứu mạng Trần Thắng. Con heo rừng lao tới với tốc độ kinh hoàng, do không kịp hãm phanh nên vấp phải hòn đá, lao đầu vào thân cây to.
RẦM!
Con heo rừng ngã lăn ra đất, bất động.
Trần Thắng nằm đó, mắt trố ra kinh ngạc, không dám tin vào những gì vừa xảy ra. Hắn thoát chết trong gang tấc nhờ… một cú ngã?
"Không thể tin nổi... Mình chính là nam chính trong truyền thuyết đây sao? May mắn ngớ ngẩn thật đấy!". Trần Thắng lẩm bẩm, không biết nên cười hay khóc.
Cả người hắn đau ê ẩm, nhưng ít ra hắn vẫn còn sống.
Sau khi trấn tĩnh lại, Trần Thắng chậm rãi đứng dậy, toàn thân rã rời vì kiệt sức và đau đớn.
Hắn đưa mắt nhìn về phía con heo rừng bất tỉnh, thầm nghĩ: "May là mày bất tỉnh rồi, chứ không thì đời tao tiêu chắc... Thôi thì coi như hôm nay may mắn vậy."
Hắn lê từng bước nặng nhọc tiến sâu vào rừng, cố gắng tìm đường thoát thân. Vừa đi được một đoạn, Trần Thắng lại nghe thấy âm thanh lạ, lần này không phải tiếng động vật mà là tiếng bước chân người.
Hắn quay đầu lại và nhìn thấy một nhóm người mặc trang phục kỳ lạ đang hối hả chạy về phía mình.
Chưa kịp lên tiếng hỏi, Trần Thắng bỗng sững người khi thấy một cô gái trong nhóm đó ngã quỵ trước mặt hắn, vai bê bết máu, hơi thở yếu ớt.
Cô gái đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn hắn, thều thào:
"Cứu... cứu ta..."
Trần Thắng bối rối nhìn cô gái, không biết phải làm sao.
"Chuyện gì thế này?"
Bỗng, tiếng gầm rợn người vang lên từ phía sau. Một con hổ trắng to lớn, với hàm răng nanh sắc nhọn và bộ lông trắng muốt như tuyết, xuất hiện từ sau tán cây.
Ánh mắt nó ánh lên tia nhìn dữ tợn, hung ác.
Trần Thắng chết lặng, chỉ kịp thốt lên trong tuyệt vọng: "Lại nữa sao... Hôm nay xem ra mình khó lòng thoát chết rồi...".
Đăng bởi | Thang1119 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 11 |