Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Họa phù

Phiên bản Dịch · 2406 chữ

Trong phòng ngủ Lý Mộ, Liễu Hàm Yên ngồi trên giường, lông mày nhíu lại, nàng nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay hơi bầm do bị Lý Mộ nắm lấy.

Lý Mộ sắc diện xấu hổ, bèn lên tiếng giải thích: "Thật có lỗi Liễu cô nương, ta không phải cố ý. . ."

"Được rồi. . ."

Bộ khoái có tính cảnh giác cao cũng là chuyện bình thường, Liễu Hàm Yên chỉ vào một bát canh trên bàn bảo: "Vãn Vãn ngã bệnh, ta nấu cho nàng chút canh gà, nhân tiện cũng đem cho ngươi một bát, sức khoẻ ngươi vốn không tốt, uống để bồi bổ thân thể."

"Đa tạ Liễu cô nương."

Đây là hành động bình thường của hàng xóm láng giềng, nên Lý Mộ cũng không từ chối.

Hắn bưng bát canh lên, Liễu Hàm Yên ngồi một bên chờ hắn uống xong, đem bát mang về.

Lý Mộ hớp thử một ngụm thì phát hiện mùi vị canh gà cũng không tệ lắm. Hắn vốn cho rằng Liễu Hàm Yên là loại tiểu thư khuê các mười ngón tay không dính nước mùa xuân, vạn phần không ngờ ngoại trừ nàng ca hát êm tai, còn có một tay trù nghệ nấu canh rất tốt.

Uống liền tù tì mấy ngụm, Lý Mộ mới ngẩng đầu hỏi: “Vãn Vãn bị làm sao?”

Đối với tiểu nha hoàn thường xuyên qua nhà hắn ăn chựt, Lý Mộ vẫn rất quan tâm.

“Còn không phải do nàng nhát gan...” Liễu Hàm Yên thở dài một hơi, có chút bất dắc dĩ bảo: “Sáng sớm nàng đòi ta dẫn nàng đi xem náo nhiệt, kết quả lúc thật sự thấy cảnh tượng kia thì nàng bị doạ sợ, khi về nhà thì bắt đầu sốt cao, nếu ngày mai còn chưa đỡ, e rằng phải mời đại phu, ngặt nỗi nàng lại không thích uống thuốc...”

Chiếu theo lời kể của Liễu Hàm Yên, Vãn Vãn chắc là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh hành hình, tâm thần bị doạ sợ hãi.

Trong tình huống này, hiệu quả của thuốc có tác dụng rất nhỏ, ngược lại Đạo gia phù lục có công dụng đáng kể trong việc an tâm ngưng thần.

Lý Thanh đã từng cho hắn một lá bùa như thế, ngoại trừ tác dụng khu quỷ trừ tà còn có công dụng định thần tĩnh tâm, đáng tiếc khi gặp phải ác quỷ kia đã mất hết sạch pháp lực.

Sau khi Liễu Hàm Yên trở về, Lý Mộ cũng đi ra ngoài.

Hiện tại, phách thứ nhất của hắn đã ngưng tụ thành, pháp lực tăng lên đáng kể, hắn cũng coi như nhập môn tu hành rồi, có năng lực vẽ vài đạo phù lục đơn giản.

Trong thần thông pháp thuật của đạo môn, phù lục là một nhánh lớn quan trọng, chủ yếu lấy phù văn câu thông thiên địa, có công hiệu giải bệnh tiêu tai, triệu thần hặc quỷ, trấn ma hàng yêu.

Phù lục đê giai có thể chữa bệnh tiêu tai, ngưng thần tĩnh khí, đến phù lục cao giai thì chẳng kém gì đạo thuật. Trong đạo môn sáu tông, Phù Lục phái cũng được xem là hùng cứ một phương.

Lý Mộ đi ra ngoài, mua một ít bút mực, chu sa, giấy vàng, chuẩn bị vẽ tấm bùa đầu tiên trong đời hắn.

Hắn chọn một đạo phù lục tên là "Định Thần Phù", tác dụng chủ yếu của nó chính là an tâm ngưng thần, đối với người tâm thần chấn kinh rất có công hiệu.

Theo quyển sách kia viết, họa phù chủ yếu có ba yếu quyết.

Thứ nhất, muốn họa phù, trước cần tịnh tâm, chỉ khi nào thanh trừ tạp niệm, tư tưởng chuyên chú, mới có thể thành công tiến vào trạng thái họa phù.

Thứ hai chính là phù lục nhất định phải vẽ bằng một nét, trong phù văn phức tạp có rất nhiều chỗ yêu cầu viết bằng một lần, bất kỳ động tác dừng lại hoặc gián đoạn đều có thể dẫn đến phù lục vô hiệu.

Thứ ba chính là muốn rót pháp lực vào trong phù văn, pháp lực nhiều một tia, ít một tia đều sẽ dẫn đến họa phù thất bại.

Đây là lần thứ nhất Lý Mộ vẽ bùa, Lý Thanh không có ở đây, hắn cũng không biết thỉnh giáo ai, chỉ có thể tự mình tìm tòi.

Chuyện đầu tiên hắn phải làm là học thuộc lòng phù văn của Định Thần Phù. Phù văn này tuy không có nhiều quy tắc khắt khe, nhưng để vẽ liền trong một nét cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng, việc này cần ngày đêm khổ luyện.

Đầu tiên, Lý Mộ dùng giấy trắng và mực bình thường để luyện tập vẽ phù văn. Đạo phù này phẩm giai khôn cao, nhưng phù văn lại vô cùng rườm rà, nhìn vào hoa cả mắt, hắn bỏ ra hơn nửa canh giờ mới miễn cưỡng có thể vẽ một hơi xong phù văn.

Việc tiếp theo cần làm là trong lúc vẽ bùa, đồng thời quán chú pháp lực vào ngòi bút. Trong thời gian này, pháp lực mạnh yếu, nét bút ngập ngừng gián đoạn đều là điểm mấu chốt có họa phù thành công hay không.

Chuyện này, nghĩ thôi đã thấy khó rồi, thực tế còn khó hơn, trong đầu đã nhớ kỹ, mắt cũng nhìn rõ, nhưng tay lại không nghe sai khiến.

Lần trước nhìn Lý Thanh vẽ bùa tưởng chừng đơn giản, Hàn Triết cũng làm một lần thành công, đến phiên hắn động thủ, tình huống lại có chút không giống.

Một lát sau, hắn đã liên tục vẽ hỏng mười cái.

Phương pháp để biết phù lục thành công hay không rất đơn giản, sau khi vẽ xong, nếu phù lục còn giữ được pháp lực thì đã thành công, ngược lại nó chẳng khác nào giấy lộn.

Lý Mộ tổng kết một ít lý do thất bại, rồi đưa ra kết luận, trong lúc vẽ bùa, tinh thần của hắn không cách nào tập trung hoàn toàn, không thể triệt để tiến vào cảnh giới họa phù.

Tâm thần không cách nào chuyên chú, động tác vẽ bùa rất khó ăn khớp, pháp lực càng dễ sinh ra ba động, dẫn đến họa phù thất bại.

Cũng không phải Lý Mộ không muốn tập trung, chỉ là khi hắn vẽ bùa, vừa phải nhớ lại phù văn, vừa phải duy trì pháp lực, tâm thần phải phân làm hai thì làm cách nào mới tập trung được chứ?

Hắn càng nghĩ vẽ bùa thành công, lòng càng không thể bình tĩnh, lòng càng nóng nảy, vẽ bùa càng dễ thất bại... Hắn tựa hồ rơi vào vòng luẩn quẩn, bế tắc không lối thoát.

Những người tinh thông phù lục, e rằng đối với vẽ phù văn đã sớm tạo thành ký ức cơ bắp. Trước mắt, Lý Mộ còn xa chưa làm đến mức này.

Lý Mộ nhìn đống giấy vụn trên đất, bỗng nhiên trong đầu lóe ra một biện pháp.

Hắn một tay bấm pháp quyết, trong lòng mặc niệm: "Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh. . ."

Niệm xong Thanh Tâm Quyết, Lý Mộ sắc diện bình tĩnh, lòng vô tạp niệm, đã tiến vào hình thức hiền giả.

Hắn nâng bút trám mực, cấp tốc múa bút trên giấy, ngòi bút di động lưu loát như nước chảy mây trôi. Trong chốc lát, một đạo phù lục đã thành hình trong tay hắn.

Đạo phù lục nhìn rất bình thường, chẳng khác gì mấy tấm phế phù nằm lộn xộn trên đất, nhưng cầm trong tay thì có thể cảm nhận được pháp lực đang lưu chuyển trong những phù văn kia, hắn hiển nhiên đã họa phù thành công.

Họa phù vốn là việc rất hao tốn tâm thần và sức lực, liên tiếp thất bại vài chục lần mới thành công. Thể nội Lý Mộ vốn cũng chẳng có bao nhiêu pháp lực, giờ thì gần như bị móc rỗng, đầu cũng hơi choáng váng, hắn vô lực lảo đảo ngã xuống giường.

"Hôm nay Vãn Vãn muốn ăn sủi cảo, ta làm hơi nhiều, ngươi có muốn ăn hay không..."

Liễu Hàm Yên từ bên ngoài đi tới, khi thấy khắp phòng đều là giấy lộn cùng Lý Mộ nằm xụi lơ trên giường, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi mới làm gì đấy?"

Sau một khắc, nàng liền kịp phản ứng, sắc mặt đầu tiên đỏ lên, sau đó chuyển thành xấu hổ giận dữ.

Lý Mộ đang ở độ tuổi dồi dào tinh lực, hắn làm một ít chuyện tuổi này nên làm, nàng có thể hiểu được, nhưng giữa trưa hắn mới mạo phạm mình, buổi chiều liền...Điều này không khỏi làm cho Liễu Hàm Yên hoài nghi đối tượng hắn suy nghĩ lúc làm chuyện kia là ai?

Mắt thấy sắc mặt Liễu Hàm Yên từ đỏ chuyển sang trắng, rồi lại từ trắng biến thành xanh, Lý Mộ biết nằng khẳng định hiểu lầm điều gì, vội vàng từ trên giường đứng lên, bảo: "Đừng hiểu lầm, nãy giờ ta đang họa phù..."

Liễu Hàm Yên hồ nghi hỏi: "Họa phù?"

Lý Mộ vội vàng giải thích: "Không phải tâm thần Vãn Vãn bị dọa sợ sao, phương thuốc bình thường đối với nàng vô dụng, ta liền vẽ một tấm Định Thần Phù, đốt bùa thành tro rồi bỏ vào nước uống, lập tức liền có thể thấy hiệu quả. . ."

Liễu Hàm Yên nhất thời quên béng vừa rồi Lý Mộ phải chăng đang tuốt lương, kinh ngạc hỏi: "Ngươi biết vẽ bùa?"

Lý Mộ nhún vai, đáp: "Bệnh của ta cô cũng biết, vì sống sót, phương pháp gì cũng từng thử một chút . ."

Hắn đưa tấm Định Thần Phù thật vất vả mới vẽ xong cho Liễu Hàm Yên, rồi dặn dò: "Cô mang tấm bùa này về, đốt thành tro, sau đó hòa chung với nước để Vãn Vãn uống, bệnh của nàng nhanh chóng sẽ khỏi."

Liễu Hàm Yên vì bảo trì dáng người nên đã thử rất nhiều biện pháp, nào là đến đạo quán hay lên chùa cầu thuốc, lễ bái, cúng kiến đều đủ cả. Cái gọi là nước bùa cũng từng uống mấy lần, nhưng chẳng có lần nào hiệu quả.

Chiếu theo kinh nghiệm bản thân để nàng từ xưa tới này đối với những thứ như phù lục đều khịt mũi coi thường.

Vì ngại mặt mũi Lý Mộ nên nàng vẫn nhận lá bùa này, nhưng không nghĩ sẽ dùng trên người Vãn Vãn.

Thế nhưng, sáng sớm hôm sau, Vãn Vãn vẫn tiếp tục sốt cao, Liễu Hàm Yên vốn định ra ngoài mời đại phu, nhưng khi chạy tới cửa, lại quỷ thần xui khiến lấy đạo phù lục kia ra.

Nàng tuy không tin phù lục nhưng lại tin tưởng Lý Mộ.

Nàng suy nghĩ một lúc, vẫn đem phù bỏ vào nước rồi bưng đến trước giường Vãn Vãn, bảo: "Vãn Vãn, uống cái này đi."

Thiếu nữ nằm trên giường, thì thào hỏi: "Tiểu thư, đây là cái gì?"

"Thuốc. . ." Liễu Hàm Yên dìu nàng ngồi dậy, nói: "Mau chóng uống đi, uống xong sẽ khỏi bệnh."

Thiếu nữ hé miệng, bất đắc dĩ uống hết chén 'nước thuốc' đen sì, sau đó Liễu Hàm Yên giật mình, thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ diệu.

Trước đó, Vãn Vãn suy yếu tới nổi ngay cả bò dậy cũng không nổi, sau khi uống chén thuốc kia xong, lập tức khỏe như vâm, ăn liền tù tì bát bát cháo hoa, năm cái màn thầu...

Liễu Hàm Yên đưa tay sờ vào trán Vãn Vãn thì phát hiện trán của nàng cũng không nóng nữa...

. . .

Tờ mờ sáng, Lý Mộ rời giường thật sớm, rửa mặt xong xuôi, hắn đang chuẩn bị đi nha môn thì bên ngoài có tiếng đập cửa.

Hắn mở cửa viện ra thì thấy Liễu Hàm Yên đứng ở bên ngoài.

Nàng đưa cho Lý Mộ một hợp cơm rồi mỉm cười bảo: "Chắc chưa ăn sáng phải không, ta giúp ngươi mua này, ngươi ăn xong hẳn đi nha môn."

Lý Mộ nghi hoặc nhìn Liễu Hàm Yên, tuy nói mấy ngày nay nàng rất chiếu cố mình, nhưng chuyện đưa cơm bình thường đều do Vãn Vãn làm, ấy vậy hôm nay nàng tự mình đến nhà, điều này khiến Lý Mộ không thể không hoài nghi nàng có dụng tâm gì khác.

Chẳng qua, nhận người khác nhiều ân huệ như vậy, xem như nàng thật sự có dụng tâm gì, Lý Mộ cũng sẽ không từ chối.

Lý Mộ nhìn thẳng vào mắt của nàng, bảo: "Liễu cô nương có việc gì cứ việc nói thẳng, chỉ cần ta có thể giúp được, tuyết đối sẽ không chối từ."

Lý Hàm Yên cũng chẳng muốn cùng Lý Mộ cong cong quấn quấn, bèn hỏi thẳng: "Phù lục có phải có rất nhiều loại phải không?"

Lý Mộ khẽ gật đầu, đạo môn phù lục có đủ loại, công dụng càng nhiều vô số kể. Mấy loại phù như chữa bệnh cứu tế, khu quỷ tru yêu đại khái chỉ chiếm chưa đến một phần mười.

Liễu Hàm Yên chờ mong hỏi: "Có loại phù lục nào để ăn không béo không?"

Lý Mộ suy nghĩ một chút rồi đáp: "Việc này ta cũng không rõ, ngược lại có một loại phù tên là "Trú Nhan Phù", có thể để người ta trẻ mãi không già, thanh xuân vĩnh trú, hẳn cũng có tác dụng bảo trì dáng người...

Hắn cũng không hiểu rõ phù lục lắm, kiến thức của hắn chỉ giới hạn trong quyển sách mà Lý Thanh tặng. Rất nhiều phù lục cao giai chỉ có đệ tử Phù Lục Phái mới có thể học tập, mà tu hành giả vốn có năng lực trú nhan, đối với loại phù lục phụ trợ này cũng không coi trọng.

"Trẻ mãi không già, thanh xuân vĩnh trú. . ."

Trong đôi mắt phượng của Liễu Hàm Yên lóe ra ánh hào quang, nàng bỗng nhiên nắm lấy tay Lý Mộ, kích động nói: "Ta muốn..."

Bạn đang đọc Đại Chu Tiên Lại (Dịch) của Vinh Tiểu Vinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi madknight95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 312

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.