Nướng
“Ai nha, đậu mía, số khổ!” Tiêu Trần ngồi phịch trên ghế.
Biện pháp gì tốt nghĩ ra cũng đều không thể thực hiện được.
“Tiêu Trần ca ca, còn chưa ngủ à?” Lúc này, Lãnh Tiểu Lộ đi ra từ trong phòng.
Ánh trăng nhàn nhạt làm cho Lãnh Tiểu Lộ như được phủ thêm một chiếc áo khoác trong trẻo lạnh lùng, khuôn mặt cũng ngày càng mỹ lệ.
Cái gọi là mỹ ngọc dưới đèn, mỹ nhân dưới ánh trăng, đại khái chính là quang cảnh trước mắt.
Tiêu Trần nhìn Lãnh Tiểu Lộ, đột nhiên trong đầu lóe lên linh quang.
“Đúng vậy, nếu đã biết trong không thể thực hiện được, thì lão tử có thể đi tìm người bảo vệ!”
Tiêu Trần cười hềnh hệch vui vẻ, thấy Tiêu Trần nhìn mình chằm chằm rồi cười ngây ngô, Lãnh Tiểu Lộ xấu hổ đỏ bừng mặt, cúi đầu chỉnh sửa quần áo của mình.
“Tiêu Tiêu Trần ca ca, có vấn đề gì không?”
“Không có việc gì, cám ơn nhiều.” Tiêu Trần chợt bế Lãnh Tiểu Lộ, dáng vẻ vắt chân lên cổ chạy ra ngoài.
Lãnh Tiểu Lộ bị ôm suýt nữa tắt thở, nhưng phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt hài lòng.
“Tiêu Trần ca ca chờ em một chút, chờ em một chút” Lãnh Tiểu Lộ đạp dép lê đuổi theo.
Sở dĩ Tiêu Trần vui vẻ như vậy, cũng bởi vì nhìn thấy Lãnh Tiểu Lộ liền nghĩ đến địa ngục, nghĩ đến địa ngục thì sẽ nghĩ đến Minh Phủ.
Nghĩ đến Minh Phủ liền nghĩ đến con chó ngốc nào đó, gọi con chó ngốc ấy qua đây làm bảo tiêu thì chẳng phải đẹp thay.
Làm thần thú của Minh Phủ, chó ngốc chính là thủ lĩnh của Minh Phủ, đệ nhất cao thủ, Ngụy Đế Cảnh thứ thiệt.
Có nó tọa trấn, giết Vô Chỉ Cảnh chó má gì đó lại giống như là giết gà.
“Hắc Phong, lợn chết, đã chạy đi đâu rồi?” Tiêu Trần đi tới phố Toái Thạch tìm kiếm bóng dáng Hắc Phong.
Tiêu Trần cũng không có thực lực mở cánh cổng Minh Phủ, cần Hắc Phong bày binh bố trận triệu hoán chó ngốc tới.
Phố Toái Thạch đêm khuya lại rất là náo nhiệt.
Tiêu Trần hơi nghi ngờ, không phải là vì nguyên nhân Hắc Phong thu mua mà nơi đây đã không còn cửa hàng nào rồi đúng không?
Hiện tại con đường này đang tiến hành cải tạo quy mô lớn, không nên có nhiều người như vậy chứ?
Phóng mắt ra xa, đường cái lại bày đầy xiên nướng, hơn nữa buôn bán cũng không tệ lắm.
Bởi vì nguyên nhân cải tạo, nơi đây không có xe cộ đi qua, xiên nướng trực tiếp đặt ở giữa đường.
Một đám du côn uống bia thổi phồng độ trâu bò, rặt vẻ ta mặc kệ hắn là ai.
Tiêu Trần lắc lư đi tới trước một cái bàn trống.
“Ông chủ, mười xiên giống như người ta.” Tiêu Trần ngồi xuống, đã lâu chưa ăn bữa ăn khuya rồi, thấy đồ chơi này đột nhiên muốn ăn.
“Được được.” Ông chủ vừa nhìn là thấy có mối làm ăn lớn, tay chân vui vẻ lưu loát không ít.
“Tiêu Trần ca ca ơi.” Lúc này Lãnh Tiểu Lộ cũng đuổi kịp Tiêu Trần, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng.
Tiêu Trần nhìn buồn cười, “Ngồi đi, ăn chung.”
“Ừ.” Lãnh Tiểu Lộ vui vẻ ngồi xuống.
Lãnh Tiểu Lộ đến hấp dẫn chú ý của vài cái bàn xung quanh.
Dù sao chỉ bằng dung nhan của Lãnh Tiểu Lộ cũng đã có thể khiến người ta quên mất giới tính của cậu.
Tiêu Trần nhìn vài cái bàn chung quanh, có chút ngạc nhiên.
Trong đó lại có một cái bàn đang chơi Điệp tiên, vài cậu bé cô bé vây quanh bên cạnh lo lắng nhìn chăm chú vào bọn họ.
Mẹ nó bọn họ chơi Điệp tiên ở cái gian xiên nướng, đường não cũng có hơi quá kỳ lạ rồi.
Tiêu Trần tò mò hỏi: “Tiểu Lộ, đồ chơi này thật sự có thể đưa quỷ hồn tới sao?”
Lãnh Tiểu Lộ gật đầu: “Mời Điệp tiên chính là dùng đĩa bói toán, nó khởi nguồn từ lên đồng viết chữ của Hoa Hạ cổ đại, sau này kỹ thuật dần đơn giản hoá hơn mà thành.
Kỳ thực trên thực tế đây chính là trao đổi với người chết, dần cải thiện ra một loại tái hiện dễ dàng lặp lại, phương pháp đơn giản hữu hiệu.”
Lãnh Tiểu Lộ có chút lo lắng nhìn mấy tên này không biết sống chết.
“Bởi vì Luân Hồi Điện rung chuyển, địa ngục kín người hết chỗ, hiện tại rất nhiều quỷ hồn trên dương thế đều tạm thời không bị quỷ sai dẫn vào địa ngục, hiện tại dương thế có rất nhiều quỷ hồn tồn tại, bọn họ làm như vậy rất có thể dẫn tới một ít lệ quỷ du đãng.”
Tiêu Trần cười ha hả lắc đầu: “Cậu mặc kệ tụi nó, nếu như những người này đã bắt đầu chết đi, thì thần cũng không cứu lại được.”
“Mười xiên rau hẹ, ngài ăn trước.” Ông chủ bưng một cái khay lên, “Có uống bia không?”
“Cho một két.”
Tiêu Trần gật đầu, nhìn chung quanh một chút rồi hỏi: “Ông chủ, ông biết đầu heo hoạt động ở gần vùng này đi đâu rồi không?”
Ông chủ cảnh giác nhìn Tiêu Trần: “Cậu tìm lão đại chúng tôi làm cái gì?”
“Phốc” Tiêu Trần suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, cảm giác ông chủ này là mã tử của Hắc Phong.
Tiêu Trần nhìn ông chủ, lưng dài, quần cộc, dép lào, suýt chút nữa lại bật cười.
Những mã tử như bọn họ ban ngày đồng nhất tây trang đen, bây giờ hơn nửa đêm sao lại đi ra làm nghề phụ đây?
Đăng bởi | Ngọc_Trúc_Anh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 48 |