Khúc gỗ bi thương
(Chính văn chương 20)
Dịch giả: Tiểu Hy
Edit: Bk
Duyệt: Long Hoàng
Sau khi được nghe kể xong vụ án, mọi người lập tức khởi hành đi về phía Thập Vạn Đại Sơn.
Tưởng Hoài và Tằng Khiêm làm chính “Giám thị” và phó “Giám Thị”, mang theo các pháp sư cùng một đám nha dịch, một đường hướng về phía bắc đi về phía những ngọn núi kia.
Trong Diễn Võ Trường, từ trong đám người, có hai kẻ đang nhìn theo dòng người đi xa.
“Khổng Nguyên, ta đã lệnh cho ngươi phái người đi theo bạch y mĩ nhân. Hôm nay nàng đến nơi này, tại sao ngươi lại không báo trước với ta một tiếng?”
Người đang nói chuyện là vị công tử mặc áo gấm mà mấy ngày trước đã ngồi trong xe ngựa nơi cửa thành.
“Công tử thứ tội.”
Đứng bên cạnh là Khống Nguyên là một văn nhân có một vết sẹo lớn trên khuôn mặt, hắn điềm tĩnh trả lời:
“Thuộc hạ đã phái người theo dõi, chỉ là đều bị phát hiện.”
“Ngươi không phải đã nói thuộc hạ của ngươi mỗi người đều là cao thủ sao?”
“Là bà lão tóc bạc kia phát hiện ra bọn họ, những thuộc hạ kia của thần đều không một ai quay về.
Hoa phục công tử ngừng một chút.
“Mụ già điên kia đúng là có thực lực này,” hắn nói, “Vậy còn tên tiểu tử áo xanh kia?
Ta đã để ngươi đánh tiếng với toàn bộ quán trọ trong thành, tuyệt đối không được cho hắn vào ở.
Làm sao hắn lại vẫn vào ở được trong Ôm Thắng lâu?”
“Hầu chưởng quầy đó nói, lúc ấy không nhìn rõ người, lát nữa hắn sẽ tự mình mang đại lễ tới cửa xin lỗi công tử ngài.”
Đại lễ tới cửa.
Vị công tử mặc hoa phục cười cười, trên mặt lộ ra vẻ tham lam.
“Việc này tạm thời như vậy đã. Nhưng ngươi biết chỗ ở của tiểu tử kia và tiểu nương tử đó rồi, làm sao vẫn không đuổi kịp bọn họ?”
“Việc này thật sự là do thuộc hạ thất trách.”
Khổng Nguyên nói, “Thuộc hạ sẽ cho người ngày đêm canh giữ trước cửa Ôm Thắng lâu, lần nào tiểu tử kia ra cửa đều sẽ đi theo phía sau.
Nhưng tiểu tử và tiểu cô nương kia ra cửa thường đi lang thang khắp nơi, nơi này đi một chút, nơi kia lại nhìn một chút, người của chúng ta vì thế mà mấy lần đều bị mất dấu bọn họ.”
“Phế vật!”
Hoa phục công tử nhìn về phía xa, phía thân ảnh áo xanh kia:
“Nữ tử mà Độc Cô Lượng ta coi trọng, hắn cũng dám giành với ta sao.
Hừ hừ.
Chuyến đi ‘Thực Nhân cốc’ để tuyển pháp sư lần này, ta ngược lại muốn nhìn xem, ngươi còn có thể nhảy nhót vui vẻ như vậy được bao lâu nửa. . .”
Hứa Thừa Dương, Viên Mộc Phong, Độc Cô lượng.
Ba ánh mắt đều đồng thời hướng về phía Triệu Hàn.
Nhưng Triệu Hàn lại cùng mấy người vừa làm quen ở bên cạnh vui vẻ nói cười, cùng đoàn người đi về phía trước.
Trước mặt mọi người là Thập Vạn Đại Sơn hùng vĩ, những đám mây trôi che khuất đi những đỉnh núi cao chọc trời . Dõi mắt nhìn về phía trước, gần như không một ai nhìn thấy đỉnh của những ngọn núi này.
“Đại nhân.”
Trên đài cao, Mạnh Lãnh tay cầm ly rượu uống dở:
“Vụ án Thực Nhân cốc cũng thật là ly kỳ, làm chết đến hai đám người rồi. Lần này, ngài lại phái những người này đi, sẽ không sợ……”
“Mạnh thống quân.”
Vị quan viên trung niên liếc nhìn theo bóng dáng đang dần dần nhỏ lại của đoàn người kia:
“Ngài là đại tướng trên sa trường, thành ngữ có câu ‘không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con’ , lần tuyển mộ này cũng là đạo lý đó, chắc ngài phải hiểu rõ nhất chứ?”
Mạnh Lãnh cười, khuôn mặt trở nên nhăn nhúm lại:
“Độc Cô đại nhân anh minh.”
Trung niên quan viên nét mặt nghiêm nghị, nếp nhăn trên mặt hắn trùng trùng điệp điệp tựa như những dãy núi trước mắt.
Hắn đúng là người chủ trì cho lần chiêu mộ pháp lần này, cũng là người có chức quan lớn nhất trong thành Thượng Khuê.
Thượng Khuê huyện lệnh, Độc Cô thái.
……
……
Dãy núi trải dài, đường núi gập ghềnh khó đi, mãi chẳng thấy một dấu hiệu nào cho thấy có sơn dân ở đây.
Mọi người leo lên không biết bao lâu mới nhìn thấy vết tích của con người xuất hiện ở một đoạn sườn núi.
Tại đây xuất hiện mấy cái nông trại, đều đã hoang phế từ lâu, khắp nơi đều là khung cảnh đổ nát, khung cảnh tiêu điều xơ xác.
Đây hẳn là thôn xóm nơi lưng chừng núi mà Tưởng Hoài từng nhắc đến.
Năm đó từng có một người nha dịch lớn tuổi đi tới nơi này, nhưng khi đó hắn vì đổ bệnh nên không thể đi phá án, nhờ vậy mà may mắn tránh được một kiếp.
Hắn chỉ vào một con đường nhỏ lầy lội bùn đất, kể rằng đây chính là con đường mà người tiều phu kia nói đến, chính là con đường mà đoàn xứ giả nước Cao Xương từng đi qua.
Năm đó, những người nha dịch ấy cũng theo con đường này vào núi, cuối cùng một đi không trở lại.
Mọi người dọc theo tiểu đạo, tiếp tục vào sâu bên trong núi.
Lại không biết đi qua bao nhiêu đỉnh núi, mặt trời bắt đầu chiếu những tia nắng cuối cùng trong ngày, rồi dần dần bị những ngọn núi cao che khuất, con đường phía trước tối dần. Mấy bụi gai ven đường dưới chân đã sớm không ai nhìn rõ.
Triệu Hàn vừa đi vừa nhỏ giọng hát, trong tay cầm một cây gậy bằng gỗ đã mục vừa nhặt ven đường, vừa đi vừa phất phất cây gậy sang hai bên.
“Không phải đi nhầm đường rồi đó chứ?” Lạc Vũ Nhi nói.
“Không đâu.” Triệu Hàn nói.
“Làm sao ngươi biết?”
“Có người nói cho ta.”
“Ai?”
“Nó.”
Triệu Hàn giơ giơ lên đồ trong tay.
“Cút. . . . .”
Lạc Vũ Nhi tức giận, “Đây không phải là cái gậy gỗ mục lúc nãy ngươi nhặt bừa sao?”
Khương Vô Cụ nhìn nhìn: “Ừ, chính là nó.”
“Đúng là cây gỗ mục,” Triệu Hàn nói, “Nhưng nó không giống mấy cây gỗ mục bình thường.”
“Không giống chỗ nào?”
“Nó là một cây gỗ mục bi thương.”
“…… Triệu Hàn, đây là lúc nào rồi mà ngươi còn muốn nói đùa nửa, tức á.” (nguyên văn: ta sẽ nổi giận đó)
“Ngươi thử tưởng tượng, nó bị người ta vứt bỏ tại nơi hoang vu hẻo lánh này, một cây gỗ lẻ loi ở nơi này, nằm ở chỗ âm u tối tăm lâu như vậy có thể không bi thương hay sao?”
Lạc Vũ Nhi giống như nghe ra cái gì đó:
“Ngươi nói nó bị người ta vứt bỏ, ai vứt bỏ?”
“Đương nhiên là người từng cầm theo nó.”
Triệu Hàn đưa nhánh cây qua, “Các ngươi nhìn kỹ lại, đây là cái gì?”
Lạc, Khương, Tịch ba người, cùng nhìn chằm chằm vào nhánh cây kia.
Một gây gỗ dài tầm một thước, trên thân vụn gỗ cùng bùn lầy trộn lẫn cùng nhau, đen thui. Phần ngọn thậm chí đen như than, phảng phất có mùi dầu trơn lạ lạ.
Mấy chỗ nước bùn che khuất tựa như từng được khắc lên hai chữ đã gần như mờ nhạt:
‘Nha Chế.’
“Đây là cây đuốc của nha môn.”
Lạc Vũ Nhi nói, “Đây là của mấy người nha dịch năm đó vào núi để lại!”
“Đúng vậy. Tuy rằng đã qua lâu rồi, những dấu tích cũng đều biến mất gần hết.
Nhưng trên con đường này, cứ cách nửa dặm hoặc một dặm đường, mọi người lại có thể nhìn thấy dấu chân ngựa và vết bánh xe mờ mờ trên đường.
Đây là một ngọn núi hoang.
Ngoại trừ đám người năm đó, còn có ai lại rảnh rỗi đi kéo xe ngựa, rồi cầm đuốc qua đây chứ?”
“Nói như vậy, chúng ta đi đúng hướng rồi,” Khương Vô Cụ nói, “Nếu nói năm đó những người kia đều đã đi qua con đường này, như vậy đằng trước có lẽ nào là……”
“Thực Nhân cốc.”
Triệu Hàn nói, “Đi, tiến tới tìm thôi.”
Hắn tiện tay vứt cây đuốc sang bên đường, rồi bốn người tiếp tục đi về phía trước.
Phía sau, Chu Sùng cười gian đi tới, tay nhẹ nhàng cầm cây đuốc lên, quay ra hô lớn với đám người phía sau:
“Không phải các ngươi đều đang hỏi có phải đi nhầm đường hay không sao?
Đều nhìn rõ ràng cho ta.
Đây chính là cây đuốc chuyên dụng của nha dịch huyện Thượng Khuê, có khắc hai chữ ‘Nha Chế ’ trên phần cán. Mà dọc theo đường đi, cứ cách mỗi một dặm nửa dặm là lại có vết vó ngựa và vết bánh xe mờ mờ.
Những điều này cho thấy, con đường mà chúng ta đang đi chính là con đường những nha dịch đó từng đi qua, cũng chính là đường đến Thực Nhân cốc.”
Mọi người đều đang lo lắng có phải đi nhầm đường rồi không, vừa nghe đến đây, liền biết là đúng đường rồi, liền thở phào nhẹ nhõm.
“Đây đều là manh mối do Hứa sư đệ của ta phát hiện ra, các ngươi còn không mau dập đầu nói lời cảm tạ?” Chu Sùng nói. (Dịch mà cứ thấy lão Chu Sùng này có năng khiếu tấu hài ghê các bạn ạ!)
Tuy rằng đến với lần chiêu mộ này, ai cũng có tư cách ngạo mạn, nhưng đây rốt cuộc vẫn là đại ân, chỗ này nhiều người như vậy nhưng cũng chỉ có hắn phát hiện manh mối nhỏ này.
Rất nhiều người đều mở lời khen tặng, cảm tạ.
Hứa Thừa Dương ngẩng đầu đi tới, hưởng thụ các loại khen ngợi, Chu Sùng ở bên cạnh vừa đi vừa nịnh bợ.
“Gia hỏa này, vậy mà lại nghe lén chúng ta nói chuyện……”
Lạc Vũ Nhi quay ra nói với đám người xung quang, “Các ngươi đừng nghe hắn nói bậy, đây là Triệu Hàn phát hiện trước, vừa rồi hắn còn mới nói với ta, tên kia hẳn là nghe lén mới biết được.”
“Tiểu nương tử,” Chu Sùng nói, “Ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, ắt hẳn cũng không phải người không rõ đúng sai.
Loại vô dụng giống tiểu tử áo xanh này có thể phát hiện ra loại manh mối như vậy sao?
Ta thấy, chính hắn là người nghe lén Hứa sư đệ cùng ta nói chuyện, rồi tới lừa bịp ngươi mới đúng.”
Trong đám pháp sư có rất nhiều người từng được thấy năng lực của Hứa Thừa Dương lợi hại, liền có ý định nịnh bợ để tới ôm chân hắn.
“Không sai, tiểu tử áo xanh này đúng là không biết xấu hổ, việc vô sỉ như vậy cũng làm ra được?”
“Nhìn bộ dạng nghèo kiết xác kia, mấy việc thiếu đạo đức, hắn không làm, ai làm……”
Thấy xung quanh đều ủng hộ mình, Hứa Thừa Dương nhìn Triệu Hàn, lạnh lùng cười:
“Một nữ tử mà ngươi cũng lừa được.
Ta nói ngươi là tiện chủng, không sai chút nào.”
Bị nhiều người đổ oan như vậy, còn bị gia hỏa vô sỉ này chửi bới, đến cả Khương Vô Cụ đứng bên cạnh đều nghe không nổi nữa.
Nhưng Triệu Hàn lại ra vẻ như gió thoảng bên tai.
Hắn giống như đang suy nghĩ đến cái gì, rồi bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về con đường tối tăm phía trước:
“Gió lên rồi.”
Xa xa phía sau, trên lưng con bạch mã, Lăng Nhược ghì chật dây cương.
Ngựa dừng.
“Tiểu tử,” Chu Sùng nói, “Ngươi còn giả vờ không nghe thấy hả? Ta……”
Vù!
Gió, từ con đường đen kịt phía trước thổi tới, mạnh đến nỗi làm tà áo của mọi người bay loạn cả lên.
Gió lớn quá.
Thật lạnh.
Mọi người đều nổi hết da gà, nhìn về con đường phía trước.
Có người đưa đuốc ra soi, phát hiện cách bọn họ mấy trượng, xuất hiện hai vách núi thẳng đứng, kẹp một cái cửa ải hẹp ở giữa.
Trên vách núi đá, có hai cục đá hình thù kỳ quái, giống như hai con rắn độc đang mở to miệng, muốn nuốt vào cái cửa ải nhỏ hẹp kia vào bụng.
Phía trước cửa động là một mảng đất trống không, không có lấy một bụi cây ngọn cỏ nào mọc ở gần đó.
Luồng gió lạnh lúc nãy, chính là thổi ra từ cửa động này.
Đây là nơi nào?
Lại một trận cuồng phong nổi lên.
Ở chính giữa cửa động, phía dưới tượng đá hai con rắn độc, đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen.
Mơ hồ có thể thấy, người này chỉ có nửa thân trên, trên người hắn còn có một chút huyết quang lóe lên tựa như ma trơi.
Quỷ……
Đừng ăn ta……
Thực Nhân cốc……
Đám người một trận xôn xao, Tưởng Hoài trốn phía sau nha dịch, Tằng Khiêm đứng ngây người tại chỗ.
Các pháp sư hét lớn.
“Tất cả đừng nhúc nhích!”
Triệu Hàn hét lớn một tiếng, âm thanh lớn điếc tai.
Nhưng các pháp sư đều hoảng loạn đến mất đội hình, ai cũng bấm tay niệm thần chú, các loại Huyền Quang cứ thế mà phóng ra!
Vù!
Cuồng phong gào thét, bùi mù bay lên đầy trời, toàn bộ đèn đuốc đều bị thổi tắt, khung cảnh trước mắt trở thành một mảnh mơ hồ.
Nơi cửa động, thân ảnh đen kịt kia bỗng nhiên hơi lay động.
“Đám ngu dốt này……”
Triệu Hàn thân ảnh chợt động, nhảy vào trong đám bụi mờ mịt kia.
. . .
Ps: Các bạn đọc thông cảm nhé, hai hôm nay up chương hơi trễ những là vẫn luôn ổn định mỗi ngày 2 chương đều đặn nè… Hiện tại đang kỳ ôn thi, sau đó thì sẽ đẩy tiến độ nhanh hơn nửa… Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé!!
Đăng bởi | gopal__123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 41 |