Đến chết cũng không biết người nào giết
(Chính văn chương 23)
Dịch giả: Thanh Thanh
Edit: Kat
Duyệt: Long Hoàng
Thì ra, bổ đầu này đến từ huyện Thượng Khuê ở Tần Châu, dẫn theo một nhóm nha dịch, đặc biệt đi vào núi để tìm sứ đoàn Cao Xương mất tích.
Ngày hôm đó họ đi suốt đêm, đi đến trước khe núi khúc khuỷu.
Thấy khe núi u ám lại nhớ tới sứ đoàn mất tích, nhóm người nha dịch có chút sợ hãi, tất cả đều rút binh khí ra, cẩn thận đi về phía trước.
Ai ngờ vừa vào khe núi thì có một chiếc xe ngựa lao tới, đụng hai gã nha dịch ngã xuống đất.
Mấy người nha dịch vốn dĩ đang căng thẳng, lúc này lại nhìn thấy người của mình đột nhiên bị tập kích liền cho rằng có sơn tặc đánh lén, nên tất cả lập tức giơ đao thương lên chém giết.
Xa phu (người đánh xe) ở phía đối diện còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị chém ngã.
Đôi bên đều đỏ mắt, không nói hai lời, xông vào nhau chém giết.
Mặc dù bên phe nha dịch nhiều người hơn, nhưng đối phương bên kia lại cầm những thanh đao kỳ lạ vừa ngắn vừa cong, đám người này vô cùng hung hãn.
Lúc lâu sau, hai bên lưỡng bại câu thương.
(Lưỡng bại câu thương: ý chỉ cả hai bên đều bị tổn thương trong cuộc giành giật, chẳng bên nào được lợi cả.)
Người của đối phương đều đã chết hết, nhóm người nha dịch tất cũng đều ngã xuống, chỉ còn lại một mình bổ đầu. Hắn vô cùng căm hận, liền chém thủ lĩnh của đối phương thành hai khúc để phát tiết.
Hắn buồn bực nghĩ, ở nơi rừng sâu núi thẳm thế này, sơn tặc từ đầu đến mà lại hung hãn như vậy.
Nhưng ai biết được, đây lại chính là sứ đoàn Cao Xương mà hắn đã phải trải qua trăm ngàn đắng cay để tìm kiếm?!
Bổ đầu đấm ngực dậm chân một lúc lâu, đột nhiên hắn xoay người lại chạy ra ngoài rồi biến mất.
Chỉ còn lại một mình Từ Kế Hiền đứng ở đó.
Tuy rằng những người chết này không có quan hệ gì với hắn, nhưng ở vùng hoang sơn dã lĩnh này, thi thể khắp nơi thì ai có thể nói rõ được đây? (Hoang sơn dã lĩnh là vùng núi hoang vắng không có một bóng người)
Từ Kế Hiền vội vàng trở lại trong thôn.
Hắn cũng không dám kinh động đến người khác, chỉ lén gọi đệ đệ Từ Vọng Hiền và quản gia Tào Dung, đi suốt đêm chạy về khe núi khúc khuỷu, di dời thi thể đến một nơi vô cùng hẻo lánh để chôn cất, thu dọn hiện trường sạch sẽ, không để lại một chút dấu vết gì.
Đến lúc xử lý chiếc xe ngựa thì Từ Kế Hiền phát hiện một rương gỗ lớn bị khóa, cả cái rương đen như mực, có vẻ rất cổ xưa.
Hắn vốn định vứt cái rương đó đi, nhưng nghĩ lại dù sao chiếc rương này cũng được xem là một vật chứng, lỡ đâu sau này sự việc có thay đổi, giữ nó lại có lẽ sẽ có ích.
Nên hắn lại đi tìm một vùng đất hoang khác để chôn cái rương.
Sau khi mọi chuyện đều đã được làm thỏa đáng, Từ Kế Hiền lập tức dẫn người trở về thôn, chỉ xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Có người dân trong thôn hỏi thì hắn liền nói, sứ giả Cao Xương đã rời đi trong đêm.
Nhưng trong lòng hắn vẫn luôn lo lắng sốt ruột.
Bởi vì bổ đầu kia đã chạy đi.
Nếu hắn trở về nói lung tung, đổ tội danh giết người lên trên đầu chúng ta, nha môn nhất định sẽ phái người tới vấn tội.
Hơn nữa lại không có người khác làm chứng, giết hại sứ giả và quan sai là tội lớn, với lại đã rời khỏi triều đình đã lâu, tội danh không nộp thuế mấy chục năm thì bị chém đầu diệt tộc không phải là còn nhẹ hay sao?
Chỉ sợ ngay cả bà con ở trong cốc này, tất cả đều sẽ gặp tai họa.
Không bằng bỏ chạy.
Nhưng hắn đã cắm rễ ở trong cốc này được vài chục năm, huống hồ trong thôn còn có nhiều người như vậy, trong lúc nhất thời, có thể chạy trốn đi đâu chứ?
Từ Kế Hiền lo lắng suy nghĩ ngày đêm, nhưng vẫn không có cách nào khả thi, cuối cùng mệt đến bệnh nặng không dậy nổi.
Hắn đành phải giao gánh nặng này của mình lại cho đệ đệ mình là Từ Vọng Hiền, còn mình thì dưỡng bệnh.
Hắn dặn dò Từ Vọng Hiền rất nhiều lần, chuyện sứ giả Cao Xương và nha dịch bị giết phải luôn giữ kín, để tránh người dân trong thôn biết được chuyện này, khiến họ ngày đêm lo lắng sợ hãi.
Nếu sau này có người của nha môn tới, cho dù như thế nào, nhất định phải đảm bảo an toàn cho bà con ở đây.
Không lâu sau đó, Từ Kế Hiền bệnh nặng không chịu đựng nổi nửa, cưỡi hạc về tây.
Huynh trưởng qua đời khiến Từ Vọng Hiền vô cùng đau buồn.
Đối với chuyện huynh trưởng đã uỷ thác, hắn càng không dám để xảy ra một chút sơ sót nào, từ đó hắn cả ngày đều phập phồng lo sợ.
Lại qua một khoảng thời gian, đột nhiên có một ngày người dân trong thôn tới báo, ở cửa thôn lại có một đám người mặc áo quan sai tới đây.
Từ Vọng Hiền lập tức mất hết ý chí, đành phải đón tiếp nhóm người nha dịch đi vào Từ gia trang.
Lần này người dẫn đầu nhóm nha dịch là một bổ đầu trung niên, hắn vừa mở miệng là hỏi chuyện của vài ngày trước đó, có phải sứ giả nước khác, cùng với đại đội quan sai đã tới đây hay không.
Từ Vọng Hiền biết không thể thoái thác, liền đáp lại.
Bổ đầu trung niên đó vừa nghe xong, đột nhiên vẻ mặt có chút thần bí:
“Vậy ở nơi này của các ngươi… Có phải có ma quỷ đang quấy rối hay không? Là quỷ ăn thịt người?”
Nghe thấy vậy khiến Từ Vọng Hiền ngây ra.
Hắn cẩn thận hỏi lại, thế mới biết, những nha dịch này quả thật là do nha môn ở Thượng Khuê phái tới, bọn họ đến tìm sứ giả Cao Xương.
Nhưng đối với chuyện sứ giả và nha dịch bị giết, bọn họ lại không biết gì cả.
Sỡ dĩ bọn họ đến đây, là bởi vì trước đó có một đám huynh đệ vào vùng núi này để dò đường, nhưng tất cả đều mất tích, nên bọn họ mới phụng mệnh trở lại đây tìm người.
Nói như vậy thì bổ đầu chạy trốn trước đó, chưa trở về?
Chẳng lẽ hắn bỏ trốn rồi?
Nhưng việc “Quỷ ăn thịt người” này là đang có chuyện gì xảy ra chứ?
Từ Vọng Hiền vội vàng hỏi lại.
Thì ra bổ đầu kia vẫn có trở về.
Nhưng hắn điên rồi, nói sảng cái gì mà “Quỷ, quỷ! Đừng có ăn thịt ta”, sau đó đập đầu tự tử.
Từ Vọng Hiền cảm thấy kỳ lạ.
Trong cốc này, ngoại trừ chuyện của sứ giả Cao Xương ra thì những chuyện khác đều sóng yên biển lặng, nào có chuyện “Quỷ ăn thịt người” chứ?
Rốt cuộc bổ đầu kia bị làm sao vậy?
Thấy dáng vẻ này của Từ Vọng Hiền, bổ đầu trung niên bắt đầu nghi ngờ ở trong lòng, liền ép hỏi lần nữa.
Từ Vọng Hiền không dám nói ra tình hình thực tế vào đêm đó, nhưng hắn là một người hiền hậu, chất phác, cho nên lúc nói dối, khó tránh khỏi sắc mặt có chút khác thường.
Bổ đầu trung niên bắt đầu thấy nghi ngờ, lập tức cho người đi điều tra khắp nơi.
Cuối cùng ở bên trong rừng rậm ở phía sau khe núi khúc khuỷu, phát hiện hai bộ xác khô, dựa vào quần áo mà bọn họ mặc trên người liền phân biệt được đây là người Cao Xương và nha dịch của Đại Đường.
Nhìn bộ dáng của họ, có lẽ là vào đêm chém giết đó hai người này đã đi sâu vào trong rừng, cuối cùng chém chết lẫn nhau.
Có lẽ là do đêm đó Từ Kế Hiền làm việc quá vội vàng, nên không phát hiện bên trong rừng cây, còn để sót lại thi thể.
Kể từ đó, chuyện sứ đoàn Cao Xương bị giết, liền không thể che giấu được nữa.
Bổ đầu trung niên đang muốn bắt người.
Từ Vọng Hiền quyết tâm liều mạng một phen, hắn mời bổ đầu đến sân sau, kể lại toàn bộ chân tướng sự việc.
Hắn nói với bổ đầu rằng, thật ra huynh trưởng chỉ trông thấy cảnh kia mà thôi, cũng không có tham dự vào trong đó, càng không làm chuyện gì sai cả.
Hắn dọn thi thể đi, cũng chỉ là sợ chuốc vạ vào thân.
Nếu thật sự muốn hỏi tội thì Từ Vọng Hiền hắn nguyện ý gánh hết mọi tội lỗi, chỉ hy vọng không làm liên lụy đến bà con ở trong thôn.
Bổ đầu trung niên cũng là người từng trải, thấy dáng vẻ của Từ Vọng Hiền không giống như đang nói dối, liền nói với hắn rằng, nếu ngươi có thể lấy ra được chứng cứ, bổ đầu ta sẽ tin chuyện hoang đường này của ngươi.
Từ Vọng Hiền thấy chuyện này có thể xoay chuyển, hắn lập tức nhớ tới cái rương gỗ lớn đã chôn giấu kia, liền vội vàng sai Tào Dung đi đào lên.
Bổ đầu trung niên quan sát cái rương một hồi, có chút nửa tin nửa ngờ, sau đó bảo Từ Vọng Hiền và Tào Dung đập khóa sắt trên cái rương.
Ba người nhìn vào bên trong, tất cả đều ngây dại.
Trong rương để một gốc cây hoa.
Bảy đóa hoa lớn màu tím, sáng long lanh, ánh sáng màu tím trên cành cây lan tỏa ra ngoài, tựa như vì sao trên bầu trời.
Mỗi đóa hoa có bảy cánh hoa màu tím, nhan sắc kia tựa như khuôn mặt của thiếu nữ, mềm mại ướt át.
Có lẽ là Tử La Lan.
Tuy nhiên, hoa của Tử La Lan bình thường chỉ lớn hơn một chút so với đồng tiền, cánh hoa cũng chỉ có bốn năm cánh mà thôi.
Nhưng cây hoa trước mắt này, lại có bảy đóa, mỗi đoá có bảy cánh, tổng cộng là bảy bảy bốn mươi chín cánh hoa, mỗi đóa hoa đều có kích thước lớn chừng một miếng ngọc.
Đây quả thật là cực phẩm hiếm thấy ở thế gian.
Càng kỳ lạ hơn chính là, toàn bộ cây hoa đều có một lớp hồng ngọc bao lấy, tựa như ánh ban mai mùa xuân, phát ra ánh sáng lóng lánh rực rỡ.
“Chiếu dạ thất tinh Tử La Lan.”
Triệu Hàn nói.
“Triệu tiểu lang quân…”
Từ Vọng Hiền giật mình. “Ngươi… sao ngươi biết được tên của bảo vật này?”
“Từng đọc qua trong sách.”
Triệu Hàn cười. “Từ Lý Chính ngài cứ tiếp tục đi.”
“Được, được…”
Trong mắt Từ Vọng Hiền tràn đầy khâm phục. “Dưới cành khô đó có một cái giá nạm vàng, phía trên có khắc mấy chữ, chính là câu mà tiểu lang quân ngài vừa mới nói. ‘Chiếu dạ thất tinh Tử La Lan’.
Bên cạnh còn có một hàng chữ nhỏ, nói đây là bảo vật thất truyền mấy trăm năm, một báo vật trấn quốc của cổ quốc Tây Vực…”
Bên cạnh cánh hoa kia, còn có một bức phong thư màu vàng gấm vóc, là quốc thư mà Khúc Văn Thái quốc chủ của Cao Xương dâng lên cho hoàng đế Đại Đường.
Câu từ bên trong quốc thư vô cùng kính trọng, kèm theo đó là danh sách “Tiến cống” có ấn tỉ của quốc chủ Cao Xương.
Xem ra không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là cống phẩm mà sứ đoàn Cao Xương mang đến.
Nhìn chằm chằm vào bảo bối đó một hồi, bổ đầu trung niên chợt ngẩng đầu lên, đặt đao lên trên cổ Từ Vọng Hiền:
“Coi như lời ngươi nói đều là thật, nhưng thấy người chết lại không đi báo quan, còn cất giấu cống phẩm của nước khác, đây đã là tội lớn, cũng đủ giết toàn bộ người trong thôn của ngươi!”
Từ Vọng Hiền vội vàng cúi người cầu xin.
“Nhưng bổn bổ đầu niệm tình ngươi còn có chút lương tâm, vì vậy…”
Hắn đột nhiên hạ giọng xuống:
“Cái miệng này của ngươi, phải ngậm chặt thật chặt cho ta. Chuyện này, trừ ta ra, dù là ai cũng không được nói. Nếu như lộ ra ngoài nửa chữ thì trước tiên bổn bổ đầu sẽ chém đầu ngươi, rồi để cho tất cả người trong thôn này chôn cùng với ngươi. Nghe hiểu chưa?!”
Từ Vọng Hiền nghe lời này liền biết có cơ hội xoay chuyển, vội vàng đáp ứng.
Bổ đầu trung niên nói muốn đi tìm người để kiểm tra độ thật giả của bảo bối này.
Hắn sai người trói hai người Từ Vọng Hiền và Tào Dung lại, trói vào cây cột ở trong phòng. Hắn và nha dịch lấy cống phẩm và quốc thư từ trong rương ra, rồi lấy vải bao chặt lại liền đi ra ngoài.
Hai người Từ Vọng Hiền không thể nhúc nhích, trong miệng lại bị nhét vải, chỉ có thể âm thầm kêu khổ.
Chẳng biết đã đợi bao lâu, lúc này mới có người hầu phá cửa tiến vào cứu bọn họ.
Trong lòng Từ Vọng Hiền nóng như lửa đốt, liền hỏi những nha dịch đó đã đi hướng nào.
Ai ngờ bọn người hầu hỏi gì cũng không biết, lại còn hỏi ngược lại.
Bọn họ nói, lúc trước trang chủ ngài và vị quan gia kia đến sân sau nói chuyện, chúng ta không dám tiến vào quấy rầy.
Không lâu sau đó, vị quan gia kia đi ra ngoài gọi những quan sai khác đi vào sân sau, tiếp đó thì không nghe thấy tiếng động gì nữa.
Chúng ta đợi một ngày một đêm, cũng không thấy người ở bên trong đi ra ngoài, bởi vì lo lắng cho sự an nguy của trang chủ, lúc này mới cả gan đi vào.
Những vị quan sai đó, một người chúng ta cũng không nhìn thấy.
. . .
Ps: Được nhờ, thằng đầu tiên thì giả vờ gặp quỷ rồi tự sát trốn tội. Thằng thứ hai thì thấy bảo bối giết sạch đoàn người rồi độc chiếm!!! Nhưng mà đây chỉ là lời kể 1 phía thôi, anh em có thấy hợp lý không? Mình thì nghỉ chắc sự thật nó không đơn giản như vậy!! Chờ chương tiếp theo của bọn mình nhé ^^
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Đăng bởi | gopal__123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 33 |