Tam kiếp thiện nhân
Vị trí mà Sở Từ chọn người bình thường tuyệt đối không dám ngồi.
Đồng học mới đến không biết chứ người trong trường ai mà không biết ác ma nổi tiếng của trường Hoa Việt. Những ai từng ngồi vị trí đó đều bị đuổi đi.
Chủ nhiệm lớp đang ở đây nên các bạn học không dám nói với cô.
Cô không nhìn thấy khuôn mặt của đồng học cùng bàn vì cậu ấy đang bận ngủ, cô chỉ nhìn thấy một đầu tóc đen mượt.
Cô càng thêm không biết đối phương nổi danh tứ phía.
Lý do cô chọn vị trí này là cậu bạn cùng bàn đang ngủ ngon lành này đây.
Thật đúng là trùng hợp vì cô cũng tính làm một giấc trên bàn học.
Như vậy ai cũng không đụng nhau, quá hoàn hảo.
Sở Từ lấy ra cái gối mềm rồi chuẩn bị đi ngủ.
Không sai, trước khi ra cửa cô đã nhanh tay vớ lấy cái gối đầu nhét vào cặp. Ngay từ đầu cô đã tính ngủ cho qua ngày.
Cô vừa định nằm xuống thì hệ thống vang lên: “Hệ thống nhắc nhở, bên trái ký chủ là tam kiếp thiện nhân, giúp đỡ tam kiếp thiện nhân nhận được 100 điểm công đức điểm”.
Bình thường Sở Từ quyên cả mấy chục triệu tệ mà chỉ đổi được có 10 mấy điểm công đức.
Cô quay sang nhìn theo hệ thống chỉ dẫn thì nhìn thấy biểu tượng màu vàng lơ lửng trên đầu một người.
Là đồng học cùng bàn của cô. Cậu ta là tam kiếp thiện nhân.
Tam kiếp thiện nhân không phải tùy tiện là có thể gặp được.
Đây là lần đầu tiên Sở Từ nhìn thấy.
Trước đây, cô từng gặp qua lưỡng kiếp thiện nhân, người đó quên mang dù lúc trời mưa, Sở Từ đã đưa dù của cô cho đối phương. Sau đó hệ thống khen thưởng cô 50 điểm công đức.
Chỉ đưa dù cho thiện nhân mà cô được 50 điểm, quá hời!
Đó là lần duy nhất cô được khen thưởng nhiều điểm công đức nhất từ trước đến nay.
Điểm còn nhiều hơn cả lúc cô được khen thưởng khi quyên tặng mấy chục triệu tệ.
Vì là tình cờ gặp gỡ, Sở Từ chỉ gặp qua đối phương một lần, đến bây giờ cô vẫn chưa gặp lại đối phương lần nào, từ đó cũng không còn cơ hội tuyệt hảo nào có thể kiếm lời được nhiều điểm công đức như vậy.
Hiện tại cô lại đột nhiên gặp được tam kiếp thiện nhân.
Ánh mắt Sở Từ rực sáng hẳn lên.
Trong mắt cô, cái đầu đen thui của cậu bạn bên cạnh trở thành miếng thịt kho tàu Đông Pha thơm nồng nặc.
Thèm đến cô sắp không nhịn nổi nữa.
Vốn dĩ cô đến trường chỉ là sống cho qua ngày thôi, không ngờ lại gặp được chuyện tốt từ trên trời rơi xuống.
Cơn buồn ngủ của Sở Từ lập tức biến mất sạch sẽ.
Đây đâu phải là bạn cùng bàn mà là máy ATM đầy tiền, là tiên đan bảo mệnh, là đan dược trường sinh bất lão.
Tiếng chuông bắt đầu tiết học đầu tiên vang lên, người bạn kế bên cô cuối cùng cũng tỉnh ngủ.
Cậu ta mở mắt, đó là đôi mắt phượng hoàng lấp lánh như đá ruby, ánh mắt có phần lạnh lùng.
Khuôn mặt điển trai với sống mũi cao, cánh mũi thon gọn, gương mặt góc cạnh rõ ràng cùng làn da trắng mịn đến không ngờ xuất hiện trước mặt cô.
Gương mặt cậu ta còn đẹp hơn cả mấy tiểu thịt tươi nổi tiếng trên mạng.
Mang gương mặt như vậy thì tai họa bao nhiêu thiếu nữ cũng không là vấn đề.
Cậu ta híp mắt nhìn Sở Từ, ánh mắt sắc bén kèm địch ý trộn lẫn sự nghi ngờ cùng khó tin.
Cậu ta hỏi cô: “Cậu ai vậy?”.
Vì vừa tỉnh ngủ nên giọng cậu hơi trầm thấp và khàn khàn, nghe vào tai cảm giác có chút gợi cảm.
“Bạn cùng bàn mới của cậu”. Sở Từ mỉm cười, khách sáo lễ phép trả lời.
Từ trước đến nay, Sở Từ thường xuyên mang theo gương mặt lạnh nhạt không biểu cảm, thật ra là vì cô lười làm biểu cảm thôi.
Mỉm cười cũng tốn sức chứ, vẫn là mặt không biểu cảm tiết kiệm sức hơn.
“Bọn họ không nói cậu nghe chỗ này không ai được ngồi sao?”. Đôi mắt cậu ta híp lại sắp thành một đường thẳng tắp, ánh mắt tràn đầy sự kiêu căng và không vui.
“Chủ nhiệm lớp không phản đối”. Cô có đầy đủ lý do để nói.
“Đổi chỗ ngồi khác, tôi không thích ngồi chung với người khác”.
Đăng bởi | hira98 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 160 |