Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

A Từ, ta là mẹ con

Phiên bản Dịch · 743 chữ

Sở Dụ Hằng khó xử, bàn tay siết chặt lại như quyết định điều gì rồi nói: “Con biết rồi thưa ba”.

Sở Dụ Hằng không cách nào từ chối lời yêu cầu của của người ba già yếu đang nằm trên giường bệnh của mình.

Sở lão gia vừa lòng gật đầu nói: “Vậy thì tốt, thời gian của ta không còn nhiều, ta chỉ mong cả nhà được đoàn tụ”.

Sở Dụ Hằng bảo đảm với Sở lão gia: “Con hiểu, ba cứ yên tâm”.

Sau khi hai vợ chồng rời khỏi phòng Sở lão gia, Mạnh Thanh Nghiên cúi đầu, không dám nhìn vào mắt chồng.

“Dụ Hằng…”. Mạnh Thanh Nghiên ngập ngừng muốn nói điều gì.

Sở Dụ Hằng quay sang nhìn bà, ánh mắt phức tạp bảo: “Nếu ba đã đem người về rồi thì cứ vậy đi, ít nhất trước khi ba qua đời thì đừng làm chuyện gì khiến ông ấy đau lòng”.

Sở lão gia có tuyệt đối quyền uy tại nhà họ Sở. Hơn nữa tất cả tài sản của nhà họ Sở đều nằm dưới tên của Sở lão gia, Sở lão gia muốn cho ai kế thừa thì là người đó.

Lúc này bọn họ làm ra chuyện gì chọc Sở lão gia không vui sẽ rất bất lợi cho họ.

Bây giờ vợ chồng lão tam-Sở Mục Bình đã quay về rồi, ngay cả chị ông cũng quyết định về Thông Hải.

Ai cũng mong ngóng số tài sản của Sở lão gia, Sở Dụ Hằng không làm theo ý Sở lão gia tương đương chắp tay nhường tài sản cho những người khác.

“Được”. Mạnh Thanh Nghiên đưa Sở Dụ Hằng về phòng trước.

Sau đó bà đến trước cửa phòng Sở Từ, do dự không biết làm thế nào để gặp đối phương.

Bỗng nhiên cửa phòng mở ra, Sở Từ bước ra khỏi phòng.

Mạnh Thanh Nghiên nhìn Sở Từ, cứng người không biết phản ứng như thế nào, đôi mắt ngấn lệ.

Nữ sinh trước mặt là Sở Từ, là Sở Từ mà bà mong nhớ rất nhiều năm. Cô đã lớn như vậy rồi, lúc tách ra, cô chỉ còn là một đứa bé chưa biết gọi mẹ, khuôn mặt trắng nõn nà, đôi mắt ngập nước nhìn bà.

Mà bây giờ cô đã lớn như vậy…

Sở Từ bình tĩnh nhìn quý phụ xinh đẹp tao nhã đứng trước mặt.

“A Từ, ta…ta là mẹ con”.

“Ừ”. Phản ứng của Sở Từ không khác nhiều so với lần đầu tiên cô gặp Sở Hàm.

Lãnh đạm, bình tĩnh, không chút xúc động.

Phản ứng của Sở Từ làm Mạnh Thanh Nghiên có đầy lời muốn nói rồi lại không biết nói từ đâu.

Bà từng tưởng tượng qua vô số lần cảnh hai mẹ con trùng phùng nhưng không có cảnh tượng nào giống như bây giờ.

Mạnh Thanh Nghiên không biết nên khó chịu hay tức giận: “Ta là mẹ con, con không có gì muốn nói với mẹ sao?”.

“Không có”. Sở Từ trả lời dứt khoát.

Đôi mắt bà hiện lên sự buồn bã thương tâm.

Mạnh Thanh Nghiên cẩn thận hỏi: “Vậy mấy ngày nay con ở Sở gia còn…tốt chứ?”.

“Khá tốt”. Sở Từ vẫn như vậy, lạnh nhạt, lãnh đạm, không có oán hận, không có nhớ mong, lạnh nhạt như gặp một người xa lạ.

Thực tế đối với Sở Từ thì Mạnh Thanh Nghiên chẳng khác gì người lạ.

Cô chỉ nhìn thấy Mạnh Thanh Nghiên trên tư liệu và không có chút ký ức nào về bà.

Lúc Sở Từ bị đưa đến cô nhi viện chỉ vừa được hai tháng tuổi.

Mạnh Thanh Nghiên có đầy lời muốn nói với Sở Từ nhưng khi đối mặt với một Sở Từ lãnh đạm thì bà không cách nào nói ra.

Mạnh Thanh Nghiên ủy khuất đỏ mắt rơi lệ.

Lúc này Mạnh Ngữ Hâm đi ngang qua bèn hỏi: “Dì sao thế? Dì đừng khóc”.

Mạnh Ngữ Hâm dịu dàng vỗ lưng an ủi Mạnh Thanh Nghiên.

“Ngữ Hâm…”. Mạnh Thanh Nghiên nhìn Mạnh Ngữ Hâm đang an ủi bà.

Sau khi bị ép tách ra với con gái, Mạnh Thanh Nghiên liền đón cháu gái về bên người chăm sóc.

Đoạn thời gian đó cũng may là có Mạnh Ngữ Hâm ở bên cạnh đã bù đắp vào nỗi đau mất con gái của bà.

Bạn đang đọc Đại Lão Chỉ Muốn Làm Cá Mặn của Tác giả: Nhĩ Phong Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hira98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 131

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.