Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không phải tìm Sở Từ

Phiên bản Dịch · 912 chữ

Mạnh Thanh Nghiên nói với Sở Từ: “A Từ, con đi lên lầu đi, mẹ sẽ xử lí chỗ này”.

Mặc dù chưa từng ở cạnh nhau nhưng Mạnh Thanh Nghiên vẫn quan tâm, lo lắng Sở Từ.

Bà muốn cô lên lầu, Sở Từ xoay người rời đi.

Cảnh sát gọi cô lại: “Chờ một chút”.

Sở Từ ngừng bước trên cầu thang, nhìn về phía cảnh sát.

Mạnh Thanh Nghiên cau mày, Sở Mục Bình thì như xem kịch vui, vẻ mặt Mạnh Ngữ Hâm bình thường.

Mạnh Thanh Nghiên nói với Sở Từ: “A Từ, con đừng nói gì cả, mẹ sẽ mời luật sư, có chuyện gì chờ luật sư đến rồi nói tiếp”.

Sở Mục Bình châm chọc nói: “Mời luật sư có tác dụng sao? Theo em thấy vẫn là tự thú đi, thái độ thành thật chút còn có thể xin thẩm phán phán nhẹ tội”.

Vị cảnh sát trẻ tuổi bỗng lên tiếng: “Ai nói tiểu thư Sở Từ là người bị tình nghi mà chúng tôi muốn tìm?”.

Từ đầu đến đuôi đều là mấy người nhà họ Sở tự biên tự diễn, hai người họ chưa hề nói ai là người bọn họ muốn tìm.

Không phải tìm Sở Từ?

“Vậy hai vị lúc nãy gọi Sở Từ lại…”

“Chúng tôi gọi cô ấy lại là vì cô ấy là nhân chứng của vụ án này, bộ huy hiệu bị mất là do Dịch Tuyết Thành tiên sinh gửi cho tiểu thư Sở Từ, giữa đường lại bị người khác trộm mất, căn cứ điều tra thì người trộm bộ huy hiệu là Mạnh Ngữ Hâm nữ sĩ”.

Sắc mặt Mạnh Thanh Nghiên thay đổi ngay lập tức, trông mặt bà còn trắng hơn cả lúc nghe tin Sở Từ là thủ phạm vụ án, bà nói: “Mấy người nói lung tung gì vậy? Sao Ngữ Hâm có thể là người hai vị muốn tìm chứ?”.

Sở Hàm kinh hãi nhìn cảnh sát.

Sở Từ không trộm đồ? Là cậu vu oan Sở Từ?

Sở Mục Bình cũng ngốc ra.

Là Dịch Tuyết Thành tặng bộ huy hiệu cho Sở Từ?

Sao có thể thế được?

Một người từ nhỏ lớn lên ở khu ổ chuột như Sở Từ làm sao quen biết với cầu thủ minh tinh như Dịch Tuyết Thành?

Còn tặng cho cô bộ huy hiệu độc nhất vô nhị?

Mạnh Ngữ Hâm cứng người.

Cô ta cho rằng bộ huy hiệu của Sở Từ có lai lịch mờ ám và chính Sở Từ là người đã trộm nó, còn cô ta chỉ là lấy nhầm đồ thôi, cô ta sẽ không sao cả.

Bây giờ cảnh sát lại nói chính Dịch Tuyết Thành tặng cho Sở Từ, hành vi Sở Từ trộm đồ không thành lập, tên trộm từ đầu đến cuối đều chỉ có chính cô ta.

Cảnh sát trả lời: “Có phải nhầm lẫn hay không thì chờ tiểu thư Mạnh Ngữ Hâm theo chúng tôi về sở cảnh sát tiến hành điều tra thêm, đến lúc đó tất cả mọi chuyện sẽ rõ ràng, cảnh sát chúng tôi không bao giờ nghi oan cho người tốt, cũng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người xấu nào. Nếu thật sự không phải tiểu thư Mạnh Ngữ Hâm, chúng tôi sẽ trả cô ấy trong sạch”.

“Không thể nào, mấy người chắc chắn nhầm người rồi, Ngữ Hâm của tôi ngoan ngoãn vậy, sao có thể làm ra chuyện ăn trộm được chứ? Con bé thật sự muốn nó thì tôi có thể mua cho nó, con bé chắc chắn không làm chuyện này”.

Mạnh Thanh Nghiên phản ứng dữ dội, bà kiên định biện hộ cho Mạnh Ngữ Hâm.

Lúc nãy Sở Từ bị nghi ngờ, bà cũng biện hộ giúp cô nhưng thái độ lại không kịch liệt như lúc này.

Bởi vì Mạnh Ngữ Hâm từ nhỏ được nuôi dưỡng bên cạnh bà, bà rất chắc chắn nhân phẩm của cháu gái.

Tuy rằng Sở Từ là con gái bà nhưng lại nhiều năm không hề tiếp xúc, bà cũng không hiểu tính cách của cô.

Vị nam cảnh sát trẻ tuổi nói tiếp: “Chúng tôi dựa vào bằng chứng làm việc, nếu không phải có chứng cứ chỉ hướng cô ấy, chúng tôi cũng sẽ không tìm tới đây, chúng tôi chỉ làm theo pháp luật, xin đừng cản trở chúng tôi làm việc”.

Mạnh Ngữ Hâm nắm tay Mạnh Thanh Nghiên nói: “Dì, con không ăn trộm”.

Đôi mắt Mạnh Ngữ Hâm đỏ lên, cô ta vừa tủi thân vừa sợ hãi giống một con thỏ con bị hù dọa.

Mạnh Thanh Nghiên an ủi Mạnh Ngữ Hâm: “Con đừng sợ, không sao, có dì ở đây, dì sẽ không để con chịu oan ức đâu”.

Mạnh Ngữ Hâm liên tục gật đầu.

Cảnh sát nói tiếp với Sở Từ: “Tiểu thư Sở Từ, mời cô theo chúng tôi về sở ghi lại lời khai”.

Sở Từ không từ chối, đi xuống cầu thang.

Mạnh Thanh Nghiên nói với cô: “A Từ, bất kể con biết cái gì, Ngữ Hâm là em họ con”.

Mạnh Thanh Nghiên muốn Sở Từ hiểu rõ tình hình, muốn cô đừng nói bất kỳ lời gì bất lợi với Mạnh Ngữ Hâm.

“Tôi đã cảnh cáo cô ta rồi”. Sở Từ lạnh nhạt trả lời, không phản ứng với lời nói của Mạnh Thanh Nghiên.

Bạn đang đọc Đại Lão Chỉ Muốn Làm Cá Mặn của Tác giả: Nhĩ Phong Trùng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hira98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.