Ai thân ai sơ còn không phân biệt được
Tầng 2, trong phòng Sở lão gia.
Sở lão gia đột nhiên bệnh nặng phải nằm trên giường, nhưng tất cả mọi chuyện xảy ra trong nhà thì ông lão đều biết rõ trong lòng bàn tay.
Bao gồm việc Sở Từ và Mạnh Ngữ Hâm đều liên quan đến vụ án mất cắp.
Sở lão gia hỏi vị quản gia già đứng bên cạnh: “Ông cảm thấy Sở Từ như thế nào?”.
Thân hình vị quản gia này gầy gòm, tóc bạc trắng, ngũ quan nghiêm chỉnh, khuôn mặt hiền từ, dễ gần, mặc bộ vest chỉnh trang, trông có vài phần như quý ông, nhìn ông không giống quản gia mà càng như một vị học giả kiến thức uyên bác.
Lão quản gia đã theo Sở lão gia được 40 năm, Sở lão gia tin tưởng ông hơn cả con ruột mình.
Vị quản gia già này rất thân sĩ, tao nhã, bình thường rất kiệm lời, nhưng mỗi lần Sở lão gia dặn dò gì thì ông luôn nghiêm túc chấp hành.
“Tôi không dám tùy tiện đánh giá”.
“Không sao, ông cứ nói thật, có gì nói đó, không cần băn khoăn, tiếp xúc cả tuần nay, ông cảm thấy con bé đó là người thế nào? Đáng giá tôi chia cho con bé một phần tài sản không?”.
Sở lão gia kiên quyết muốn nghe ý kiến của lão quản gia.
Mấy người con của Sở lão gia đều muốn tài sản, ông không muốn nghe ý kiến của bọn họ, ngược lại ông càng muốn nghe ý kiến vị quản gia đã theo ông nhiều năm.
Vị quản gia già im lặng suy nghĩ một lát rồi nói: “Tiểu thư Sở Từ giống lão phu nhân, nhưng tính cách của tiểu thư lại khác biệt một trời một vực so với lão phu nhân, có lẽ là bị ảnh hưởng từ những gì phải trải qua trước kia, làm tiểu thư trở thành “thiếu nữ bất lương” như bây giờ, nhưng nếu dẫn đường đúng đắn thì có lẽ còn có thể sửa lại được. Dù sao tiểu thư cũng là cháu gái của lão gia và lão phu nhân, tư chất sẽ không quá kém”.
Sở lão gia lại thở dài nói: “Nhưng tôi không còn thời gian xem con bé sửa lại tính tình rồi”.
Sở lão gia có chút hối hận vì không đón Sở Từ về sớm hơn.
Nếu Hoắc tiên sinh thật sự không đồng ý trị bệnh cho ông thì thời gian của ông chỉ còn lại hai tháng.
“Lão gia không cần tự trách, ngài lựa chọn giữ bí mật về gièm pha nhà họ Sở là quyết định đúng đắn”.
Sở lão gia lại lo lắng nói: “Dụ Hằng và Thanh Nghiên chưa chắc sẽ đối tốt với con bé, nhưng Sở Từ dù gì cũng là cháu gái ta, ta phải suy nghĩ cho tương lai con bé”.
Thường nói người sắp chết đều hướng thiện, từ lúc Sở lão gia bệnh nặng liền nhớ đến rất nhiều chuyện trong quá khứ, sự áy náy và thương tiếc Sở Từ trong lòng ông cũng ngày một rõ ràng hơn.
“Ý của ngài là muốn để lại cho tiểu thư Sở Từ một phần tài sản”.
Lão quản gia đi theo Sở lão gia nhiều năm, chỉ nhìn một chút liền hiểu ngay suy nghĩ của Sở lão gia.
Sở lão gia gật đầu: “Không chỉ muốn chia, tôi còn định cho con bé nhiều chút, xem như là Sở gia bồi thường cho con bé, là vì…”.
Sở lão gia nói một nửa đột nhiên ngưng lại.
Hình như ông đang nhớ đến người nào đó.
Lão quản gia biết Sở lão gia đang nghĩ về ai.
Từ lúc bệnh nặng, Sở lão gia thường xuyên nghĩ về người đó.
Sở lão gia tạm dừng một lát rồi nói tiếp: “Vụ án mất trộm lần này, Dụ Hằng và Thanh Nghiên xử lí không ổn thỏa. Sở Từ họ Sở, Mạnh Ngữ Hâm họ Mạnh, ai thân ai sơ còn không phân biệt được”.
Bất kể Sở Từ có tệ đến mức nào thì cô cũng là cháu ruột của ông, thời gian Mạnh Ngữ Hâm ở nhà họ Sở lâu đến đâu, giáo dưỡng tốt cỡ nào, cô càng giống tiểu thư nhà họ Sở như thế nào đi nữa thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng cô không có quan hệ huyết thống với Sở lão gia.
“Ý của lão gia tôi đã hiểu rồi, tôi sẽ tìm cơ hội nhắc nhở nhị thiếu gia và nhị thái thái”. Lão quản gia biết ý muốn của Sở lão gia.
Đăng bởi | hira98 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 150 |