Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ tu Kỳ môn

Phiên bản Dịch · 5658 chữ

Chương 11: Nữ tu Kỳ môn

Hạng Đào ngồi trên sofa phòng khách, chàng có chút không tin vào mắt mình.

Ngồi đối diện chàng là một cô gái xinh đẹp đoan trang, mặc áo đạo sĩ màu trắng ngà, tuy hơi rộng nhưng ôm lấy thân hình cân đối của cô, trông hết sức quyến rũ. Cô ngồi trên sofa, phơn phớt cười, khiến Hạng Đào cảm thấy vô vàn quen thuộc và cảm động.

Ôn Minh Tuệ, sau khi mất tích một năm trời, nay lại với tư cách một nữ tu Huyền môn tái xuất hiện trước mặt Hạng Đào.

- Cậu nam tước, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?

Tiếng nói Ôn Minh Tuệ hết sức lảnh lót, như tiếng nhạc xứ trời, nhưng lọt vào tai Hạng Đào lại gây cảm giác bi thiết thê lương.

Cô ấy sao thể là một nữ tu? Vì sao cô ấy lại là nữ tu?Cô ấy đã trở thành nữ tu từ lúc nào?

Hạng Đào cảm thấy mình thật tội nghiệp. Đêm ngày trông ngóng để rồi cuối cùng lại có kết quả như thế này. Nếu ngay từ đầu Ôn Minh Tuệ là nữ tu thì chàng có gần gũi với cô không?

Vả lại, nếu cô ấy là nữ tu thì mục đích đến lâu đài Philip là gì?

Sau khi mất tích một năm, Ôn Minh Tuệ lại xuất hiện, vậy cô ấy đã suy tính thế nào?

Nhất thời, vẻ mặt Hạng Đào thay đổi liên hồi.

Ôn Minh Tuệ thấy vậy, nụ cười trên môi cũng dần cô đặc. Cô biết Hạng Đào có thể đã hiểu lầm mình, nhưng cô biết phải giải thích thế nào? Lúc đầu cô đến lâu đài Philip quả là có mục đích khác, về sau rời khỏi cũng là có liên quan rất lớn với Hạng Đào.

Phen này cô trở lại đây cũng là mang theo sứ mệnh của gia tộc.

Nhất thời, Ôn Minh Tuệ lòng dạ rối bời. Cô nhìn Hạng Đào, mấy lần định lên tiếng giải thích, nhưng sau cùng vẫn không thốt nên lời.

Ngồi cách Ôn Minh Tuệ không xa là Đằng Giao.

Đằng Giao sắc mặt trắng bệch, hai mắt như phún ra lửa, trừng trừng nhìn Hạng Đào, như muốn ăn tươi nuốt sống chàng.

Hai trăm năm tu luyện, Đằng Giao đã mượn sức mạnh của thiên tài địa bửu với pháp môn vô thượng đích truyền bao đời của núi Phổ Đà mới luyện thành 12 quả Xá Lợi Tử.

Mười hai quả Xá Lợi Tử này tượng trưng cho một năm 12 tháng, vận chuyển tuần hoàn, hấp thu tinh hoa của trời đất.

Mắt thấy đã sắp đột phá cửa ải của Hóa Hư hậu kỳ, tiến vào Phân Thần tiền kỳ, một năm 12 tháng đột nhiên khiếm khuyết, khiến sự tu luyện của Đằng Giao bỗng chốc hạ xuống đến Hóa Hư tiền kỳ, nếu không có ngoại lực trợ giúp thì ít ra cũng phải 50 năm mới có thể hồi phục tiêu chuẩn như trước đây. Mà Xá Lợi Tử tháng 3 khiếm khuyết ấy chính là bị Hạng Đào cướp mất khi từ trong thần du tỉnh lại.

Vậy thì Đằng Giao sao thể không căm hận?

Cả đời chưa từng làm điều gì tốt, xưa nay chỉ biết cướp của người ta, vậy mà hôm nay đã bị Hạng Đào cướp mất Xá Lợi Tử.

Đằng Giao vừa căm hận nhìn Hạng Đào, vừa thầm mắng bản thân:

- Để cho ngươi làm người tốt, lâu đài bị hủy liên quan mốc xì gì đến ngươi, mẹ kiếp ngươi nịnh bợ làm gì để khiến lỗ vốn thế này?

Nhưng mặc cho Đằng Giao trừng mắt nhìn, Hạng Đào từ khi đi vào phòng khách đến giờ vẫn không thèm đếm xỉa đến ông ta.

Trên chiếc sofa bên cạnh Đằng Giao là một cô gái mặc áo kimono, tuổi chừng trên dưới 20, tay áo dài che phủ hai cánh tay, lẳng lặng nhìn mọi người trong phòng khách, chưa nói một lời nào.

Bá tước nhận thấy tâm trạng của Hạng Đào có vẻ không ổn, nhưng không có cách nào. Ông đang đối mặt với một vấn đề khó khăn hơn nhiều.

Trước đây bá tước phái người đi tìm giáo sư cho Hạng Đào, tổng cộng đã chọn được ba nơi, đó là Đài Loan, Nhật và Trung Quốc.

Phía Đài Loan thì đến nay chưa có phúc đáp.

Phía Nhật sau mấy lần tuyển chọn đều chưa tìm được người thích hợp.

Về sau đã gặp Đằng Giao, cả bá tước và mọi người đều rất hài lòng về Đằng Giao. Nào ngờ sau khi đến đây đã gặp lúc Hạng Đào thần du. Rồi sau đó, bá tước theo Đằng Giao tu luyện thiền công Tiểu Kim Cang Bất Động, đã quên mất gọi người đến từ Đài Loan và Nhật Bản. Giờ đây Đài Loan đã phái người đến, phía Nhật sau khi tuyển chọn đã quyết định một người trúng tuyển sau cùng.

Hai người hầu như cùng lúc đến Turan, khiến bá tước hết sức đau đầu.

Ông hài lòng về Đằng Giao đến mức không còn hài lòng hơn được nữa, vậy thì chắc chắn ông không cho Đằng Giao thôi việc, mà dù ông có quyết định như vậy thì Đằng Giao cũng không chấp nhận, ai bảo Hạng Đào sau khi hồi tỉnh đã cướp mất Xá Lợi Tử của Đằng Giao.

Ôn Minh Tuệ thì như là có mối quan hệ rất kỳ lạ với Hạng Đào, cũng không thể cho thôi việc.

Cô gái Nhật tuy chưa nói tiếng nào, nhưng cũng có thể nhận ra trình độ tu luyện của cô ta không kém cỏi. Nghe người của phía Nhật Bản nói là tam tông của Thổ Ngự môn vì tuyển chọn đại biểu đã chiến đấu quyết liệt, trong một năm đã chết 12 cao thủ mới xác định được người trúng tuyển sau cùng. Nếu lúc này mà đuổi người ta về nước, chẳng những bá tước cảm thấy ái ngại, mà phía Thổ Ngự môn cũng chẳng dễ dàng chấp nhận.

Rắc rối, thật là rắc rối!

Sau cùng, cô gái đến từ Nhật đã phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

Cô ta với tiếng Pháp lưu loát nói:

- Ngài bá tước, ngài đã phái người đến Nhật mời tôi đến đây, rốt cuộc... Bây giờ ngài phải cho tôi một câu trả lời, đúng không? Tổng trụ trì của tam tông Thổ Ngự môn hết sức xem trọng mối quan hệ với gia tộc Philip, nhưng tôi nhận thấy ngài không hề quan tâm đến tình hữu nghị của chúng tôi. Ngài nên biết là tam tông của Thổ Ngự môn vì chọn ra người thích hợp đã phải chết đến 12 người.

Bá tước ngượng ngùng gật đầu:

- Cô Shi Hui, xin đừng hiểu lầm, gia tộc Philip xưa nay vẫn rất xem trọng tình hữu nghị với Thổ Ngự Môn...

Ôn Minh Tuệ ngắt lời:

- Bá tước, xin chớ hiểu lầm, tôi trở lại đây không phải muốn làm giáo sư của cậu nam tước, thật ra là muốn bàn một vụ giao dịch với ngài.

Bá tước ngạc nhiên:

- Giao dịch ư?

- Thật xin lỗi, lần trước đến đây đã lừa dối ngài... Thật ra tôi trở lại châu Âu là được lệnh tìm kiếm một pháp khí của Kỳ môn chúng tôi. Pháp khí ấy đã bị cướp mất lúc vườn Viên Minh phát hỏa, rất nhiều năm vẫn không có tin tức. Pháp khí ấy hết sức quan trọng đối với Kỳ môn chúng tôi. Tôi đã tìm suốt sáu năm ở châu Âu, hồi hai năm trước mới có được manh mối.

Bá tước ngẩn người:

- Helen, cô không phải muốn cho ta biết pháp khí ấy ở trong lâu đài này chứ? Nếu là vậy, ta có thể biếu không cho cô, không lấy đồng xu nào.

Ôn Minh Tuệ lắc đầu:

- Bá tước lầm rồi! Pháp khí ấy đang nằm trong tay một nhà sưu tập ở Paris. Gia tộc của tôi đã thử hỏi mua lại, nhưng không thành công. Lúc bấy giờ nhà sưu tập ấy có nói là phải giữ lại để bán đấu giá trong hội Triển Lãm Vạn Quốc được tổ chức vào năm nay... Tôi biết những người tranh giành pháp khí ấy không phải chỉ có người của gia tộc Kỳ môn, nếu chúng tôi ra mặt rất có thể khiến người khác tranh giành. Do đó tôi cần phải tìm một người có danh vọng, cố gắng mua lại pháp khí ấy trong hội triển lãm.

Bá tước vẻ đăm chiêu hỏi:

- Nên cô đã chọn ta phải không?

- Vâng! Lần trước tôi đến đây chỉ là nhằm tiếp cận ngài hầu có thể nhờ ngài đứng ra tranh mua pháp khí ấy.

Hạng Đào bỗng cất tiếng nói:

- Nếu ông nội không đồng ý thì cô tính sao?

- Đó thì...

Shi Hui cười tiếp lòi:

- Tôi nghe nói gia tộc Kỳ môn ở Đài Loan có một thuật pháp rất giống với thuật hình nộm của Thổ Ngự môn, đúng không?

Ôn Minh Tuệ ngượng ngùng gần gật đầu.

Hạng Đào hai má nhẹ co giật một cái, nói:

- Với công lực của ông nội, cô chắc chắn không thể chế ngự, nhưng có thể chế ngự tôi.

Ôn Minh Tuệ mím môi, lại gật đầu một cách khó khăn.

Bá tước mặt có vẻ u ám, ông đứng lên nói:

- Vậy sao cô không tiếp tục kế hoạch của mình?

- Điều này có liên quan đến cậu nam tước!

- Có liên quan đến tôi ư?

- Vâng... Thuật pháp tu luyện của Kỳ môn có từ một quyển tàn thư đời tiên Tần, trong có rất nhiều chữ viết chúng tôi không biết. Sau khi quen biết cậu nam tước, tôi mới biết hàm ý của những chữ viết đó... Chính lúc ấy gia tộc Kỳ môn đưa tin đến, bảo là ngài bá tước đã phái người đến Kỳ môn mời giáo sư cho cậu nam tước, bảo tôi từ bỏ kế hoạch và lập tức quay về Đài Loan để bàn lại kế hoạch.

Bá tước hỏi:

- Bàn đến những một năm ư?

Ôn Minh Tuệ lắc đầu:

- Không! Đương nhiên không phải... Thật ra thì nghị quyết của gia tộc đã có nhanh chóng, họ bảo tôi đến đây làm giáo sư của cậu nam tước. Sau một thời gian tiếp xúc với cậu nam tước, tôi đã nhận ra cậu ấy không phải người tầm thường. Hơn nữa, tôi đã từng có động cơ xấu, thật không còn mặt mũi nào trở về đây gặp cậu nam tước. Kỹ năng của Kỳ môn được chia làm hai bậc, Địa Bàn Cửu Cung Độn Giáp thuật và Nhân Bàn Bát Môn Long Xà kinh, những chữ Hán cổ mà cậu nam tước trao cho đã giúp tôi hiểu rõ nội dung của Bát Môn Long Xà kinh.

Nói xong, Ôn Minh Tuệ với ánh mắt cảm kích nhìn Hạng Đào.

Hạng Đào động tâm, liền nảy sinh ý định tha thứ cho cô ta, nhưng trong tiềm thức vẫn luôn cảnh báo:

- Nhất định phải hận cô ta! Nhất định phải hận cô ta! Như vậy mình sẽ không thích cô ta, sẽ không cảm thấy tội lỗi với chị dâu. Đúng, nhất định phải hận cô ta!

Trên mặt chàng vẫn không biểu lộ chút tình cảm gì. Ôn Minh Tuệ có vẻ thất vọng, cúi đầu xuống.

- Tôi vốn tưởng là sau một năm bế quan có thể khiến gia tộc thay đổi quyết định, nhưng chẳng ngờ quyết định của gia tộc không hề thay đổi. Hơn nữa, gia tộc cho rằng tôi cần phải nói rõ sự việc với ngài, để mong ngài thông cảm. Đương nhiên, chúng tôi vẫn hy vọng có thể mời ngài đứng ra tranh mua pháp khí ấy... Chúng tôi không hề kỳ vọng có thể trở thành giáo sư của cậu nam tước, vì một năm trước tôi đã biết đạo pháp tu luyện của cậu nam tước đã đạt đến hậu kỳ của Ngưng Tinh, đã vượt qua đạo pháp tu luyện của tôi, vậy sao thể làm giáo sư của cậu ấy được?

- Ồ! Sao ta không nhận ra cô là một luyện khí sĩ nhỉ?

- Điều này...

Ôn Minh Tuệ đưa mắt nhìn Shi Hui và Đằng Giao, từ trong cổ áo lấy ra một chiếc mặt dây chuyền bằng ngọc trong suốt, nói tiếp:

- Người trong gia tộc Kỳ môn đều có đeo chiếc Tàng Tinh Trụy này, nó có thể che giấu tiên lực, cho dù là cao thủ thời kỳ Phân Thần cũng không nhận ra được.

Đằng Giao vỡ lẽ:

- Ồ! Thì ra vậy... Thảo nào trước kia tôi có gặp mấy luyện khí sĩ đến từ Đài Loan đều không sao cảm ứng được tiên lực đạo hành của họ, thì ra là có bửu bối này... Cô Helen, Kỳ môn của cô ở Đài Loan là một chi của Phù Lục tông phải không?

- Vâng!

Bá tước giơ tay gãi đầu:

- Helen, tôi giúp cô đứng ra tranh mua pháp khí, đó cũng chẳng có gì là to tát, nhưng cô...

- Ông nội, hãy giúp cô ấy!

Hạng Đào đứng phắt dậy, nhìn Ôn Minh Tuệ nói tiếp:

- Gia tộc Philip không bao giờ làm ăn lỗ vốn, chúng tôi ra mặt có ích lợi gì?

- Đây có đạo pháp Phù Lục của Kỳ môn được đúc kết trải qua hằng ngàn năm, có tên là Kỳ Môn Vạn Hóa Độn Giáp kinh, trong có ghi chép các phương pháp luyện chế pháp khí Phù Lục, tuy chưa kể được là bửu bối, nhưng cũng hết sức quý giá. Chúng tôi đồng ý trả giá bằng quyển Độn Giáp kinh này... Lẽ đương nhiên, gia tộc Kỳ môn sẽ chi trả tiền mua đấu giá, không cần ngài bá tước gánh chịu.

Đoạn từ trên mình lấy ra một ngọc điệp cỡ bằng bàn tay.

- Được, thỏa thuận như vậy!

Hạng Đào giật phắt ngọc điệp trên tay Ôn Minh Tuệ, đi thẳng ra ngoài phòng khách. Khi đến cửa, chàng bỗng dừng bước, quay sang Shi Hui, chau chặt mày nói:

- Thổ Ngự môn có đạo pháp lợi hại gì?

Shi Hui cười:

- Thổ Ngự môn không có đạo pháp lợi hại, chỉ có đạo pháp giết người thôi!

- Vậy tốt lắm, cô có thể ở lại. Tôi muốn được lĩnh giáo sự lợi hại của đạo pháp giết người ấy. Tuy nhiên, cô đừng mong tôi gọi là giáo sư.

Shi Hui cười khúc khích:

- Không cần thiết, tôi đến đây chỉ vì tiền mà thôi!

Đằng Giao ngồi bên với giọng ẽo ợt nói:

- Tam tông của Thổ Ngự môn hùng bá Nhật Bản, chả lẽ cũng lo về tiền bạc?

Shi Hui mắt lóe lên vẻ sắc lạnh, đột nhiên biến mất tại chỗ, hằng vạn đốm sáng vụt xuất hiện, kèm theo tiếng gió rít bắn về phía Đằng Giao.

- Ánh sáng hạt gạo mà cũng mang ra bêu xấu!

Đằng Giao cười khảy, một tay dựng đứng trước ngực, miệng lẩm nhẩm:

- Ly ba ly ba đế...

Ngay tức khắc, trên không vang lên tiếng rào rào như mưa sa, bao đốm sáng liền tức vỡ vụn thành bột rơi xuống đất.

- Ủa, Thất Phật Diệt Tội chân ngôn chú... Hòa thượng thật không đơn giản. Ông có chân ngôn Thất Phật Diệt Tội, chả lẽ tôi không có đạo pháp chân ngôn?

Trong khi nói, Shi Hui hai tay làm ra Trí Quyền ấn, khẽ quát:

- Nứt!

Một sức mạnh vô hình từ trong người cô ta phát ra, lập tức cả phòng khách như chìm ngập trong bầu không khí ngưng đọng rất kỳ lạ.

- Đông Mật chân ngôn tông! Mẹ kiếp, mỗi lần ông đây ra làm việc là gặp phải lũ khốn này.

Đằng Giao vẻ mặt trở nên hết sức kỳ khôi, chiếc áo tăng màu trắng ngà đột nhiên phồng to, như thể một quả cầu to được bơm đầy hơi. Ông ta lại một tay bấm ấn quyết, vừa định đọc chân ngôn. Ôn Minh Tuệ đột nhiên ra tay, “choang” một tiếng, một luồng kiếm khí sắc bén lướt qua khoảng giữa hai người, uốn khúc ngưng đọng trên không, một luồng khí lưu kỳ dị chao động, tiếng lốp bốp vang lên liên hồi, khí lưu tỏa ra tứ phía.

Bất luận Đằng Giao hay là Shi Hui đều chưa thi triển công pháp mạnh nhất.

Còn Ôn Minh Tuệ thì khác, trình độ tu luyện của cô không bằng hai người nên đã thi triển toàn lực.

Cho dù vậy, khí cương mãnh của trời đất ngưng tụ trong người Đằng Giao và Shi Hui vẫn khiến Ôn Minh Tuệ không chịu đựng nổi.

Ôn Minh Tuệ tuy đã hóa giải thuật pháp của hai người, nhưng bản thân cũng loạng choạng lùi sau mười mấy bước, miệng phún ra một ngụm máu tươi và ngã ra đất.

Một đôi tay im lìm đỡ lấy thân người cô, liền theo đó một luồng tiên lực truyền vào trong thân thể, thương thế tiêu tan ngay.

Ôn Minh Tuệ quay đầu nhìn, bất giác giật nẩy mình.

Hạng Đào chẳng rõ từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau cô, đôi mắt đen láy ngập đầy vẻ quan tâm sâu đậm, khiến Ôn Minh Tuệ nghe lòng thật ấm áp.

- Alex...

Hạng Đào ngắt lời:

- Hai người muốn đánh nhau thì hãy ra ngoài, đây là nhà của tôi, mỗi món vật trang trí đều là đồ cổ, làm hỏng mấy người không bồi thường nổi đâu.

Nói xong, đi thẳng một mạch ra khỏi phòng khách.

Ôn Minh Tuệ cảm thấy vô vàn cay đắng, đồng thời cũng hết sức kinh hoàng.

Trình độ tu luyện của Đằng Giao và Shi Hui thật quá khủng khiếp, tuy hai người đều chưa thi thố toàn lực, nhưng Ôn Minh Tuệ vẫn có thể khẳng định, hai người này chắc chắn đã qua khỏi Kim Đơn hậu kỳ. Còn về trình độ tu luyện của Hạng Đào càng khiến Ôn Minh Tuệ không sao tưởng tượng nổi, luồng tiên lực ấy bình hòa trung chính, hàm chứa một sức sống dồi dào hết sức kỳ dị. Cô có thể cảm nhận được, trình độ tu luyện của Hạng Đào có lẽ đã tiến vào thời kỳ Kim Đơn.

Trời! Cậu ấy mới 12 tuổi! Thật ra cậu ấy bằng cách nào mà luyện thành được cảnh giới như vậy?

Kể cũng lạ, Hạng Đào nổi giận đã khiến cho Đằng Giao và Shi Hui lập tức trở nên ngoan ngoãn.

Đằng Giao nhận ra nỗi thắc mắc trong lòng Ôn Minh Tuệ, bèn đi đến bên cạnh cô, khẽ nói:

- Cô bé chớ có lấy làm lạ, tên nhóc đó là quái thai. Mẹ kiếp, hồi tám tháng trước hắn đã tiến vào lĩnh vực thần du, khi tỉnh lại còn chiếm hữu Xá Lợi Bồ Đề châu của ta đã dùng bố trí Kết Giới cho hắn. Bồ Đề châu của ta ít ra phải mất đến 50 năm mới có thể phục hồi, món nợ này ta phải tính thế nào đây?

- Đại sư... năm nay bao nhiêu tuổi?

- Không biết hỏi tuổi đàn ông là vô lễ hay sao hả?

Đằng Giao không muốn trả lời câu hỏi ấy, quay người sải bước bỏ đi.

Bá tước thở phào, cho dù thế nào thì sự việc kể như đã tạm thời được giải quyết.

- Các cô, để ta thu xếp chỗ ở cho các cô. Alex hôm nay mới tỉnh lại, về bài học của Alex để hai ngày nữa hẵng tính.

Đoạn gọi Fran đến. Mọi việc xem ra như đã bình yên, như đã được giải quyết ổn thỏa.

Nhưng mọi người đều hiểu rõ, trận đấu mới chỉ bắt đầu.

Shi Hui tên đầy đủ là Daoman Shi Hui, cao thủ hạng nhất của Tinh tông trong Thổ Ngự môn, ở Nhật có biệt hiệu là Huyễn Sát Yêu Cơ. Cô ta sở trường về huyễn thuật và chân ngôn, là một cao thủ duy nhất của Tinh tông đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ trong mấy trăm năm qua, địa vị trong môn cũng rất tôn cao.

Phen này sở dĩ đến đây dạy Hạng Đào chủ yếu là vì Tinh tông đứng trước sự lấn át của Nhật tông và Nguyệt tông, cần phải tìm một vùng đất rộng ngõ hầu phát triển. Lẽ đương nhiên, nước Pháp là một lựa chọn tốt nhất.

Ở phương Đông, phía nam nước Nhật là Hàn Quốc, phía tây là Trung Quốc. Do bởi mối thù giữa ba quốc gia nên Tinh tông không có chỗ đứng. Mà trên đất Nhật, Nhật tông và Nguyệt tông đã liên kết với nhau, liên tục gặm nhấm lãnh vực và sản nghiệp của Tinh tông, khiến họ nhân tài tan rã.

Còn nước Pháp là khu vực mà Nhật tông với Nguyệt tông không đặt chân đến.

Đối với Tinh tông, nếu được bá tước Philip trợ giúp và ủng hộ, Tinh tông sẽ có thể phát triển nhanh chóng ở nước Pháp. Về điều này, Nhật tông và Nguyệt tông chưa nhận ra. Nên phen này bá tước phái người mời giáo sư, hai phái Nhật tông và Nguyệt tông đã có thái độ thờ ơ, còn Tinh tông thì tranh trước hành động.

Shi Hui giờ đây hết sức khó xử, những tưởng cậu nam tước mà cô nhận dạy là một người bình thường, chẳng ngờ cậu ta đã đạt đến Kim Đơn trung kỳ.

Mặc dù Shi Hui nhận thấy Hạng Đào hãy còn kém mình, nhưng Hạng Đào có tiềm lực rất mạnh, những huyễn thuật bình thường không thể nào thỏa mãn nhu cầu của Hạng Đào; còn đạo pháp chân ngôn tuy cao minh, nhưng phải đối mặt với sự tranh đấu của Đằng Giao. Chân ngôn Đông Mật của Nhật chính là được kết hợp bởi tinh hoa của hai giáo Phật và Đạo mà thành. Trong khi Đằng Giao xuất thân Phật môn, thuần thục mọi chân ngôn của Phật tông, Shi Hui chẳng thể bì kịp.

Cô mang trọng thác của các bô lão trong tộc Tinh tông, biết là Hạng Đào hết sức quan trọng đối với toàn thể gia tộc. Nếu không hoàn thành được nhiệm vụ, chẳng những 12 cao thủ Tinh tông chết uổng mạng, mà ngay cả bản thân Shi Hui cũng trở thành tội nhân thiên cổ của Tinh tông.

Sau khi ngẫm nghĩ hồi lâu, Shi Hui đã quyết định truyền thụ cho Hạng Đào Linh pháp, một đạo pháp mạnh nhất của Tinh tông.

Linh pháp là khống chế linh hồn để mình sử dụng, đạo pháp này ở Trung Quốc được gọi là thuật Dưỡng Quỷ. Nhưng trải qua ngàn năm, Tinh tông đã thay đổi hoàn toàn thuật Dưỡng Quỷ, trở thành một thể hệ đặc thù, và uy lực cũng mạnh khôn tả. Nếu chưa đạt đến thời kỳ Kim Đơn, Linh pháp hoàn toàn vô dụng. Mà Hạng Đào vừa mới tiến vào thời kỳ Kim Đơn, Shi Hui nhận thấy đó chính là sự chọn lựa thích hợp nhất.

Trong khi đó, thuật pháp do Đằng Giao truyền thụ lại thể hiện đầy đủ bản chất của văn hóa Trung Quốc.

Bất luận Nho giáo, Đạo giáo hay Phật giáo, Đằng Giao đều đã trải qua; riêng thuật pháp của Phật giáo và Đạo giáo là sở trường của Đằng Giao, ông ta tinh thông các Tông Mật pháp của Phật môn, và còn thấu hiểu thuật pháp của các phái Phù Lục, Toàn Chân và Trọng Huyền, nên so ra thì địa vị cao hơn Shi Hui.

Hạng Đào học tập với hai người mà hết sức chột dạ, chàng học một biết ba, hòa hợp hai đạo pháp của Lôi tông với Kiếm tông. Đồng thời chàng còn hỏi Đằng Giao về chuyện của Lôi tông, nhưng Đằng Giao cũng không hiểu mấy, khiến Hạng Đào có phần thất vọng.

Thời gian từng ngày qua đi, quan hệ giữa Hạng Đào với Ôn Minh Tuệ cũng dần trở nên hòa thuận.

Chàng rất căm hận về dụng tâm của Ôn Minh Tuệ lúc đến đây lần đầu, nhưng cô ấy quá giống người mà chàng yêu tha thiết khi xưa, thù hận đến mấy rồi cuối cùng cũng tan thành mây khói. Tuy nhiên, bề ngoài chàng vẫn ra vẻ lạnh lùng, không chút thân thiện.

Thời gian nửa năm lặng lẽ trôi qua.

Hội bán đấu giá Vạn Quốc đã sắp cử hành, bá tước Philip cũng trở nên bận rộn.

Lẽ ra việc này không cần ông phải quá bận tâm, giúp Ôn Minh Tuệ đứng ra tranh mua cổ vật, đó thật ra chỉ là một điều nhỏ nhặt.

Vấn đề chủ yếu là Hạng Đào đã đưa ra yêu cầu, chàng cũng muốn tham dự phiên bán đấu giá.

Theo ý kiến của Shi Hui thì điều này rất dễ dàng, chỉ cần Hạng Đào sử dụng thuật pháp “huyễn hình dị cốt” là có thể thoải mái tham dự, nhưng Hạng Đào không đồng ý.

Nam nhân đại trượng phu, đâu thể giấu đầu rụt đuôi?

Ngạo cốt hai ngàn năm trước vẫn không thay đổi dù được hun đúc trong Thiên Địa Hồng Lư đã trở thành một hình hài mới. Thứ ngạo khí của con cháu dòng dõi thế gia đã khiến chàng không thể chấp nhận một hành vi thay hình đổi dạng, chính vì vậy đã khiến bá tước hết sức đau đầu.

Phải làm sao đây?

Hạng Đào hiện vẫn còn trong thời gian bị cấm túc theo lệnh của Tòa Thánh, nếu chàng rời khỏi lâu đài Philip mà bị phát hiện, hẳn sẽ khiến Tòa Thánh tức giận. Kể từ khi vợ chồng Andrea rời xa bá tước, tình thương của bá tước dành cho Hạng Đào đã gia tăng đến mức không sao diễn tả nổi. Lời thỉnh cầu của cháu nội lẽ đương nhiên ông tuyệt đối không từ chối. Vả lại, chàng đã ở trong lâu đài suốt hai năm dài, ra ngoài thư giãn một phen cũng tốt.

Thế là, bá tước đã tìm đến gia tộc Gregorian ở Ý, đồng thời còn nhờ gia tộc Carlos xin với Tòa Thánh thả lỏng lệnh cấm túc.

Sau hai năm, thái độ của Tòa Thánh cũng có phần thay đổi.

Công bằng mà nói, sự kiện đã xảy ra trước kia cũng không phải lỗi hoàn toàn ở Hạng Đào, nếu không phải bọn sát thủ khốn kiếp kia ra tay ám sát vợ chồng Andrea, để khiến Hạng Đào nổi điên thì thảm án phi trường Turan đâu có xảy ra. Trong hai năm qua, Tòa Thánh đã phái nhiều người điều tra phá án, nhưng không hề có kết quả. Về điều này, Tòa Thánh đã cảm thấy áy náy, thật đã có phần không công bằng đối với gia tộc Philip.

Do đó, khi bá tước đưa ra lời thỉnh cầu, Tòa Thánh chỉ do dự một chút rồi chấp thuận ngay.

Cậu nam tước trẻ này trong hai năm qua rất ngoan ngoãn, vậy cũng đủ giữ thể diện cho Tòa Thánh. Thiết nghĩ nếu không có sự kích động từ bên ngoài, hẳn là cậu nam tước không xảy ra tình trạng như ở phi trường Turan. Nhưng dù thế nào đi nữa, Tòa Thánh vẫn ra quyết định: Tiểu nam tước Alexandre có thể ra khỏi lâu đài Philip, không cần tiếp tục chấp hành lệnh cấm túc, nhưng tuyệt đối không được sử dụng bất kỳ năng lực siêu phàm nào đối với người thường.

Bá tước chấp nhận ngay. Kể từ đó, lệnh cấm túc đối với Hạng Đào đã được hủy bỏ hoàn toàn.

Bá tước hớn hở đi đến tầng hầm để gặp Hạng Đào báo tin mừng, lúc này Hạng Đào đang nắm giữ một âm hồn mới do Quý Chân từ giới u minh đưa đến, định tạo ra một “linh” chuyên thuộc của mình. Shi Hiu đã cho Hạng Đào biết về yếu quyết của linh pháp, khiến Hạng Đào nôn nóng, lập tức gọi Quý Chân đến, bảo y cấp tốc tìm cho mình một đối tượng để nuôi “linh”. Đó là một việc làm đại kỵ đối với giới u minh, nếu Hạng Đào mà không dùng một ngọn Phá Tâm chủy được luyện bởi một thanh kiếm thép để trao đổi, Quý Chân hẳn không đồng ý.

Hồn phách trong tay Hạng Đào là của một người vừa chết trong bệnh viên, linh lực hết sức yếu.

Khi Hạng Đào tỏ ra không hài lòng, Quý Chân bèn phân bua:

- Phá Tâm chủy chỉ là một lôi khí thất phẩm trung lưu, cũng chỉ đáng giá như vậy thôi. Boss, tiền nào của nấy, tặng hồn phách cho kẻ khác là điều hết sức nghiêm trọng, nếu bị phát hiện, một minh quân nhỏ bé như Quý Chân chắc chắn bị đánh vào Luyện Ngục chịu hình phạt chiên nấu. Tuy nhiên, nếu boss có thể cung cấp loại lôi khí thượng phẩm, Quý Chân sẵn sàng chấp nhận hồn phi phách táng tìm cho boss một hồn phách đầy đủ linh lực. Bằng không, lợi bất cập hại.

Hạng Đào cười gượng, thầm mắng:

- Quý Chân không đi buôn thật là đáng tiếc, điệu bộ nói năng hệt như một tên gian thương, thấy mặt là muốn tẩn cho một trận.

Quý Chân đã chuồn mất.

Hạng Đào tay cầm hồn phách có linh lực yếu ớt ấy, liên tục vò nắn, vận tiên lực Ngũ Lôi lên đến đỉnh điểm, định cải tạo hồn phách thành “linh”.

Ngay khi ấy, bá tước hớn hở xuất hiện trước mặt chàng.

- Alex!

Tiếng nói của bá tước khá to, khiến Hạng Đào đang tập trung tinh thần cải tạo hồn phách bất giác giật mình, tiên lực Ngũ Lôi trên tay lập tức mất kiểm soát, “bụp” một tiếng, hồn phách xui xẻo ấy đã bị hủy hoại, lẽ ra có thể ở lại nhân gian, giờ thì đã hồn phi phách táng.

Hạng Đào cảm thấy hết sức áy náy.

Trong tai chàng nghe vang vọng tiếng thét thảm thiết trong lúc hồn phi phách táng của âm hồn ấy, thầm nhủ:

- Thật xin lỗi người anh em, điều này không thể trách Hạng Đào, ai bảo linh lực của người anh em quá yếu? Tôi chỉ dùng có một phần tiên lực mà thôi... Quý Chân thật đáng chết, đã không tặng cho tôi một hồn phách tốt thì thôi, lại đi quơ lấy một người chết vì bệnh AIDS, chẳng có linh lực tí nào.

- Ông nội, chuyện gì mà vui vậy? Cháu đã nói rồi, lúc cháu đang luyện công, tốt nhất là đừng ai quấy rầy...

Bá tước đỏ mặt, có chút hổ thẹn.

- Alex, Tòa Thánh đã hủy bỏ lệnh cấm túc đối với cháu, nhưng cháu không được sử dụng bất kỳ đạo pháp gì đối với người thường.

Hạng Đào thản nhiên:

- À, vậy cũng được... Tham dự phiên đấu giá chủ yếu là tiền và thân phận chứ đâu phải tỉ đấu pháp lực. Kẻ khác không gây hấn với cháu, sao cháu lại gây hấn với kẻ khác kia chứ? À, đúng rồi! Để cho Đằng Giao với Shi Hui đi cùng, họ ở lại trong lâu đài cũng chẳng có việc gì làm... Nếu thật sự có kẻ gây hấn với cháu, với sức hai người hẳn có thể san bằng. Đáng tiếc là Didi đang bế quan, không thì kéo hắn theo, chắc là hắn rất vui mừng... Ông nội, nghe Đằng Giao nói, Didi đã sắp tiến vào Ngưng Tinh hậu kỳ, có phải không vậy?

- Ông không hiểu gì về những thứ của các cháu, nhưng Didi quả là tiến bộ rất nhiều. Frank nói, sau lần bế quan này Didi hẳn còn đột phá khác nữa, còn như đến cảnh giới gì thì... À, đúng rồi! Alex, Frank lúc nào cũng nói đến cảnh giới này cảnh giới nọ, thật ra là ý nghĩa gì? Lời nói của người phương Đông thật kỳ lạ, toàn là những từ ngữ khó hiểu và khó giải thích, quá là rắc rối.

Bá tước phì cười.

- Ông nội, về cảnh giới gì đó, tốt nhất là ông nội đi hỏi cô Helen. Cô ấy xuất thân thế gia, có lẽ giải thích dễ dàng hơn.

Bá tước cười hăng hắc:

- Cháu đã tha thứ cho cô ấy rồi phải không? Hô hô, đàn ông con trai là phải độ lượng, đừng quá chấp nhất đối với cô ấy. Helen cũng chẳng dễ dàng gì, hai hôm nay cô ấy đã chuyện trò rất nhiều với ông. Kỳ môn ở Đài Loan hiện nay cũng đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn, cũng giống như đảo quốc của họ, phải sống trong sự kèm kẹp... Chiếc gánh trên vai cô ấy chẳng nhẹ, cháu nên thông cảm cho cô ấy mới phải.

Hạng Đào theo phản ứng tự nhiên gật đầu.

- Thôi, không nói nữa, cháu hãy lo chuẩn bị, ngày mốt đi với Frank đến Paris, có cả Fran nữa.

Dứt lời, bá tước rời khỏi tầng hầm.

Hạng Đào vẫn ngồi tại chỗ, đắm chìm trong suy tư.

Bạn đang đọc Đại Lôi Thần Tướng của Oa Oa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaitrongvinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.