Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bá tước hoàng gia

Phiên bản Dịch · 5708 chữ

Chương 4: Ba tước hoàng gia

Trời! Cái thứ này sao lại bò vào đây?

Sáng hôm sau, Josie thức giấc, việc đầu tiên là qua thăm Hạng Đào, nhưng khi cô vào trong phòng, nhìn thấy Hạng Đào đang tay cầm một vật dài màu đen, vừa cười vừa vung vẩy nghịch đùa.

Trên giường trẻ con, một con rắn hai đầu to cỡ cánh tay trẻ con đã bị bổ đôi, máu nhuốm khắp người Hạng Đào và cả chiếc chăn trên giường, và vật dài đen trong tay Hạng Đào chính là gân rắn từ trong thân rắn hai đầu rút ra.

Josie không biết vật trong tay Hạng Đào là gì, khi nhìn thấy máu rắn trên mình Hạng Đào và trên giường, kinh hoàng hét to và ngất xỉu ngay.

Andrea nghe tiếng hét thảng thốt của Josie, liền tức quần áo xốc xếch xuất hiện ở cửa phòng, rồi đến Fran và mấy người giúp việc cũng có mặt, khi nhìn thấy cảnh tượng quái dị và kinh khủng trong phòng, thảy đều sững sờ đứng ngây ra tại chỗ.

Josie từ từ hồi tỉnh, việc đầu tiên là lao đến bên giường trẻ con.

- Alex, con không sao chứ?

Giọng nói đầy căng thẳng và quan tâm bởi tình yêu thương, khiến Hạng Đào nghe lòng ấm áp khôn tả, chàng tay cầm gân rắn cười khanh khách đưa cho Josie.

Con rắn hai đầu này có tuổi thọ ít ra cũng trăm năm, chẳng rõ ăn gì mà trong gân có một dòng lạnh rất kỳ dị.

Đó là điều mà Hạng Đào sau khi giết chết rắn hai đầu mới phát hiện ra, chàng kinh ngạc chú ý, gân rắn này đã ngưng tụ tinh hoa của hàn thiết, nếu không nhờ trong người có kiêm khí của Kim Tinh Thái Ất và đã luyện thành Luyện Kim chỉ, có lẽ chưa thể bổ đôi rắn hai đầu.

Gân rắn này rất dẻo dai và cứng rắn, chẳng những có thể trừ tà, mà quấn vào người còn có thể khiến tâm thần ổn định, là một bảo vật hộ thân hiếm có.

Hạng Đào vốn định giữ gân rắn lại, song vì cảm kích lòng yêu thương của Josie, nên đã quyết định tặng gân rắn cho người mẹ này.

Nào ngờ Josie không hề màng đến gân rắn trong tay chàng, bồng chàng lên trong lòng kiểm tra thật kỹ khắp người, ra vẻ hết sức hồi hộp.

Khi đã khẳng định Hạng Đào hoàn toàn vô sự, Josie mới yên tâm.

Cô ôm chặt Hạng Đào vào lòng, tức giận nói:

- Fran, đây là chuyện gì? Tại sao trong phòng Alex lại có thứ này?

Fran mấp máy miệng định giải thích, nhưng lời đến cửa miệng lại nuốt trở vào.

Ông biết rất rõ lai lịch của con rắn hai đầu này, và cũng hiểu vì sao con rắn này xuất hiện ở đây, nhưng ông sao thể nói ra?

Andrea chau lấy chau mày, đi đến bên cạnh Josie.

- Josie, đừng trách Fran, lâu đài to rộng thế này, Fran không thể nào kiểm tra hết mọi nơi, chuyện này xảy ra cũng là ngoài ý muốn thôi.

Fran gật đầu liên hồi:

- Không sai, chỉ là ngoài ý muốn thôi, chỉ là ngoài ý muốn thôi!

Rồi ông lấy khăn tay ra lau mồ hôi trán, quay sang người bên cạnh nói:

- Mau sai người quét dọn sạch sẽ từng góc xó trong lâu đài ngay.

Andrea vội nói:

- Không cần đâu!

- Ơ…

- Josie, hãy bồng Alex đi thu xếp hành lý, Fran, lo xe cho tôi!

- Cậu út… định làm gì vậy?

Andrea lạnh lùng:

- Tôi với Losie mang theo Alex lập tức rời khỏi đây đến Paris, việc này không cần quấy rầy cha, một giờ sau chúng ta lên đường. Ít ra ở Paris cũng không có cái thứ rắn ma quỷ này, Alex sẽ không còn bị đe dọa nữa.

- Cậu út…

Fran biết là Andrea đã rõ nguyên nhân sự việc, định khuyên ngăn nhưng bị Andrea trừng mắt, đành ngậm miệng làm thinh.

Ông buông tiếng thở dài, cung kính nói:

- Tôi đi lo xe ngay, nhưng cậu út… tốt hơn là nói với bá tước một tiếng, không thì ông ấy buồn lắm đó!

Andrea không đếm xỉa đến Fran, ôm ngang lưng Josie đi ra khỏi phòng.

Fran giơ tay vỗ trán, cười não nề nói:

- Phen này rắc rối to rồi!

Rồi ông vội vã đi về phía thư phòng ở tòa tháp chính của lâu đài.

Xe hơi lao đi trên con đường bằng phẳng, cuốn tung bụi cát.

Nước Pháp tháng 10 là một mùa xinh đẹp, nhưng Josie không còn lòng dạ nào thưởng thức cảnh sắc hai bên đường, cô ôm chặt lấy Hạng Đào.

Sợi gân rắn hai đầu màu đen được quấn quanh cổ tay trắng nõn của Josie, trông thật không hài hòa với vẻ đẹp của cô.

Đây là kết quả bởi lòng kiên quyết của Hạng Đào.

Josie vốn không thích vật gớm ghiếc này, nhưng trong lúc thu xếp hành lý, thấy Hạng Đào cầm gân rắn bò vào phòng tắm, đưa gân rắn vào trong bồn tắm rửa sạch, sau đó bò đến bên cạnh, cười khanh khách đưa gân rắn cho cô.

Liên tưởng đến vẻ chết thảm thiết của con rắn hai đầu, Josie như đã vỡ lẽ.

Andrea thấy vậy bèn nói:

- Josie, Alex cho em gân rắn, chứng tỏ rất là thương yêu em, nếu em không nhận, hẳn nó rất buồn. Hơn nữa, Alex chắc chắn không phải một đứa bình thường, ngay cả loài rắn quỷ ma cũng không thể làm hại, chứng tỏ cả Thượng Đế cũng bảo vệ em. Alex làm vậy chắc chắn là có ý định sâu sắc.

Hạng Đào gật đầu liền liền, càng cười vui sướng hơn. Josie cũng cười theo.

Josie sớm đã nhận ra Hạng Đào có phần khác với những đứa trẻ bình thường, nên luôn lo sợ Hạng Đào không chấp nhận cô. Nhưng giờ thì cô thật sự rất hạnh phúc, có một đứa con không tầm thường thế này, mặc dù không phải con ruột, nhưng cô cũng hết sức hài lòng. Đó là ơn ban tặng của Thượng Đế.

Sau khi Josie đón lấy gân rắn, lập tức hiểu ra ý định của Hạng Đào.

Tinh hoa của hàn thiết trong gân rắn truyền vào cơ thể cô, khiến cô lập tức cảm thấy tâm thần sảng khoái. Josie định cho Andrea nếm thử cảm giác kỳ diệu này, nhưng ngay khi Andrea cầm gân rắn trong tay, Hạng Đào liền khóc thét lên, ôm chặt lấy tay Josie, ngăn cản hành động của Andrea. Vậy đã khiến Andrea hết sức không vui, nhưng còn Josie thì cười vui sướng, quấn gân rắn vào cổ tay.

Trong xe, Andrea và Josie khẽ trò chuyện với nhau.

Đề tài chỉ xoay quanh cuộc sống sắp tới ở Paris, đó thì Hạng Đào không có chút hứng thú, bèn nhắm mắt giả vờ ngủ.

Đêm qua dùng Luyện Kim chỉ giết chết rắn không đầu đã khiến Hạng Đào hiểu ra điểm khác thường của đạo pháp Kiếm Tông. Thế là, chàng nép vào lòng Josie, ngầm vận hành tiên lực Ngũ Lôi, mở ra ấn ký linh hồn của Tần Thủy Hoàng trong ký ức của chàng.

Chàng chú trọng hấp thu ký ức về đạo pháp Kiếm Tông của Mặc Môn, khác hẳn phương pháp tu luyện của đạo pháp Lôi Tông là từ trong ra ngoài, đạo pháp của Kiếm Tông với “kiếm” làm trung gian kết nối với trời đất, đòi hỏi sự tu luyện từ ngoài vào trong.

Phương pháp tu luyện hết sức quái lạ, chia làm sáu giai đoạn gồm thính kiếm, dưỡng kiếm, dẫn kiếm, luyện kiếm, hợp kiếm và ngự kiếm.

Luyện Kim chỉ thuộc đạo pháp của giai đoạn “dẫn kiếm”, mục đích là hút lấy tinh hoa trong kiếm, kể như là một trong các đạo pháp căn bản nhất của Kiếm Tông. Thậm chí khi đạt đến tiêu chuẩn “luyện kiếm” thì cũng chỉ mới ngấp nghé cửa ngỏ của kiếm đạo, khi đến cảnh giới hậu kỳ của “hợp kiếm” thì mới gọi được là kiếm tiên đích thực.

Thảo nào Dạ Hồng Đăng đã bảo Hoàng Công Thạch là mua danh. Hạng Đào giờ mới hiểu ra, nàng ta nói rất có lý.

Tuy nhiên, so với đạo pháp của Lôi Tông, Kiếm Tông dễ tu luyện hơn. Chỉ nói riêng về chuyện sát phạt, khi đạt đến cảnh giới của “thính kiếm” là có thể vô địch thiên hạ.

Có điều là đạo pháp của Kiếm Tông càng về sau càng chậm tiến bộ. Theo ký ức của Tần Thủy Hoàng, trong thời gian cuộc chiến Xuân Thu hơn 400 năm, chỉ có hai người là Lý Nhĩ và Trang Châu của Đạo Đức Kiếm Tông và Nam Hoa Kiếm Tông là đã vượt qua cảnh giới “ngự kiếm”. Nhưng sau họ, hai Kiếm Tông ấy đã tan rã.

Thậm chí ngay cả thủy tổ của Mặc Tông là Mặc Hoắc, cũng chỉ đạt đến hậu kỳ của “ngự kiếm”.

Còn về sau, những người đạt đến tiền kỳ của “ngự kiếm” chỉ còn đếm trên đầu ngón tay.

Nếu tính ra, hồi 20 năm trước khi Hạng Đào đại náo lăng Thủy Hoàng, chỉ có phi tử của Tần Thủy Hoàng là Phụng Điểu thiên quan Lam Lan đạt đến trung kỳ của “ngự kiếm”, còn các thiên quan khác như Ngũ Cưu (chim Tu Hú), Ngũ Trĩ (chim Trĩ) và Cửu Hỗ (chim Hỗ), hầu hết đều loanh quanh tại cảnh giới “hợp kiếm”, chưa một ai có thể đột phá tiêu chuẩn của “ngự kiếm”.

Hạng Đào lòng thầm toan tính, phân tích ưu và khuyết điểm về đạo pháp của Kiếm Tông.

Xe hơi đang chạy bon bon, đột nhiên giẫm phanh dừng lại.

Hạng Đào từ trong suy tư bừng tỉnh, mở mắt nhìn, thấy có bốn năm chiếc xe cảnh sát đang đỗ phía trước, và hơn hai mươi viên cảnh sát chận đường.

Andrea xuống xe đến hỏi, lát sau trở vào trong xe, ra chiều hết sức thất vọng.

- Andrea, xảy ra chuyện gì vậy?

- Cha đó mà!

Josie ngạc nhiên:

- Sao cơ?

- Các cảnh sát này ở đây là để chận đường chúng ta, em biết đó, cha rất thân thiết với cảnh sát trưởng ở Turan.

Josie lập tức căng thẳng, ôm chặt Hạng Đào vào lòng.

- Cha định làm gì vậy?

- Không biết, họ chỉ ở đây ngăn chận chúng ta, nhưng không rõ ý định thật sự của cha!

- Vậy làm sao đây?

- Chờ đợi… Từ bé anh đã nghe cha nói, trí tuệ lớn nhất của loài người là chờ đợi và hy vọng, hy vọng là ông ấy không làm điều gì quá đáng!

Josie càng căng thẳng hơn.

Lúc này, một chiếc xe hơi hiệu Bentley màu đen từ phía sau chạy nhanh đến. Fran phóng xuống xe, đi nhanh đến bên xe của Andrea.

- Cậu út…

- Cha định giở trò gì? Nếu còn muốn tôi từ bỏ Alex thì xin ông đừng nói nữa, tôi và Josie không đồng ý đâu.

Fran đưa tay lên lau mồ hôi trán:

- Cậu út hiểu lầm bá tước rồi! Ý bá tước là muốn cậu mợ quay về và còn có thể mang theo cậu Alex. Bá tước còn bảo tôi chuyển lời, xin cậu mợ yên tâm, cậu Alex sẽ sống rất vui sướng trong lâu đài.

Andrea kinh ngạc nhìn Fran, như không tin vào tai mình.

Josie cũng hết sức xúc động nói:

- Fran, ông nói là cha đã đồng ý cho Alex…

- Không, bá tước chỉ nói là cậu Alex có thể sống trong lâu đài, nhưng không có nghĩa là thừa nhận. Cậu út nên biết là bá tước trước nay không bao giờ thay đổi ý định, lần này ông đã đột nhiên thay đổi, rất có thể đó là một dấu hiệu tốt. Cậu Alex sống trong lâu đài, sớm tối kề cận với ngài bá tước, sớm muộn cũng có ngày ngài bá tước yêu thích cậu ấy, mặc dù khả năng ấy không cao.

Andrea với Josie nhìn nhau, do dự hồi lâu mới gật đầu đồng ý.

Quả thật, người Trung Quốc có câu “lâu ngày sẽ sinh ra tình cảm”, đó không phải chỉ nói về nam nữ, mà còn cả quan hệ giữa ông cháu.

Thế là, Andrea và Josie bồng theo Hạng Đào quay trở về lâu đài Philip.

Bá tước Philip không ra gặp họ, chỉ ra chào hỏi vào bữa ăn tối, sau đó lại trở về thư phòng.

Mặc dù ông tỏ ra hết sức lạnh nhạt, thậm chí lạnh lùng, nhưng dẫu sao vợ chồng Josie cũng đã trút được gánh nặng.

Hai người biết là sở dĩ cha ra gặp họ chính là nhằm khẳng định lời hứa của ông, như vậy là quá đủ đối với vợ chồng Josie rồi.

Thế là, Hạng Đào đã trở thành một thành viên của lâu đài Philip.

Vợ chồng Andrea trong lúc tán gẫu, Hạng Đào đã được biết, gia tộc Philip thuộc thành viên của hoàng gia Pháp, ông cố của họ từng là thân vương thời Louis 14. Nhưng về sau, cuộc cách mạng Pháp bùng nổ, Louis 14 bị đưa lên đoạn đầu đài, gia tộc Philip dần lui khỏi vũ đài chính trị Pháp. Tuy nhiên, họ vẫn được tôn sùng và trong thời kỳ Napoleon cầm quyền, họ đã bỏ ra một số tiền khổng lồ mua lại quyền sở hữu lâu đài Philip, và được phong danh hiệu bá tước chuyển tiếp, là một gia đình quý tộc hiếm có hiện nay.

Bá tước Philip có bốn người con trai, Andrea nhỏ nhất.

Do bởi bá tước không mấy ưa thích ba người con kia, nên từ lâu đã đuổi họ ra khỏi lâu đài, không được sự đồng ý của ông, bất kỳ ai cũng không được trở về lâu đài. Thế nên theo nhận định của nhiều người, Andrea đã trở thành chủ nhân duy nhất của lâu đài Philip.

Còn về việc bá tước Philip sở dĩ mang lòng thù hận người Trung Quốc, nguyên nhân rất đơn giản.

Hồi 200 năm trước, Trung Quốc đang là thời kỳ nhiễu nhương vào cuối đời Mãn Thanh, cũng chính là thời kỳ Từ Hy thái hậu nhiếp chính trong lịch sử, ông nội của bá tước Philip là quan võ Pháp trú tại Trung Quốc, mới đáo nhiệm được hai tháng đã gặp phải cuộc nổi loạn của Nghĩa Hòa Đoàn, ông nội của bá tước Philip vì bảo vệ sự an toàn cho đại sứ Pháp, sau cùng đã chết tại Trung Quốc, đến nay chưa tìm được hài cốt.

Do đó, trong lòng bá tước Philip đã bị ám ảnh, hết sức hận thù người Trung Quốc, mối hận thù đó đã kéo dài đến nay, không hề phai nhạt.

Hạng Đào sau khi hiểu rõ những điều ấy, lòng không khỏi hoang mang.

Đây thật ra là thời đại gì chứ?

Huynh trưởng thật ra kết quả sau cùng ra sao rồi?

Những câu hỏi ấy, chàng không sao có được đáp án. Những người trong lâu đài Philip dĩ nhiên cũng không bao giờ nói về chuyện gì liên quan đến Trung Quốc.

Trong lúc thất vọng, chàng đành với tu luyện để giết thời gian.

Theo nhận xét của nhiều người, cậu Alex này thật quá mê ngủ, thậm chí nằm trong giường trẻ con suốt ngày. Nhưng thật ra thì Hạng Đào đang liên tục hấp thu ấn ký linh hồn do Lôi Tiếu Thiên và Doanh Chính để lại. Sau một phen nghiên cứu, với pháp quyết Lôi Đình của đạo pháp Lôi Tông làm căn bản, chính thức bắt đầu tu luyện lôi pháp.

Đồng thời, chàng còn căn cứ theo đạo pháp Lôi Tông bắt đầu tu luyện cảnh giới căn bản của “thính kiếm”, và với sự hỗ trợ của tiên lực Ngũ Lôi, nhanh chóng tiến vào cảnh giới. Trong ba năm ngắn ngủi, chàng đã luyện thành nửa phần trong 36 thần lôi hạ phẩm, và chính thức tiến vào cảnh giới “dẫn kiếm”.

Chỉ có điều là sau khi tiến vào cảnh giới của “dẫn kiếm”, Hạng Đào đã ngưng luyện tập đạo pháp của Kiếm Tông.

Chàng tập trung tu luyện Luyện Kim chỉ, bởi sự ảnh hưởng của Dạ Hồng Đăng đã gây ra cho chàng khi xưa quá to lớn, khiến chàng nhận thức được căn bản quan trọng đến dường nào. Hơn nữa, đạo pháp của Kiếm Tông sau khi tiến vào cảnh giới của “dưỡng kiếm” vốn tiến bộ rất chậm, Hạng Đào trong ba năm đã tiến vào cảnh giới của “dẫn kiếm” đã là tốc độ hiếm có. Nếu chàng không nhờ có được sự hỗ trợ của tiên lực Ngũ Lôi và kiếm khí của Kim Tinh Thái Ất, e rằng ba mươi năm cũng khó thể đạt đến tiêu chuẩn của “dẫn kiếm”.

Vợ chồng Andrea vì công việc nên thường xuyên đi vắng, đôi khi cũng dẫn theo Hạng Đào, để cho chàng mở rộng tầm mắt một cách thực tế. Nhưng có lúc vì nguyên nhân gì đó, đành phải để Hạng Đào ở lại lâu đài, mặc dù luôn thắc thỏm lo âu, nhưng lâu dần rồi cũng yên tâm.

Bởi lẽ, bá tước Philip quả thật đã giữ đúng lời hứa.

Có hơn trăm người sống trong lâu đài Philip, lúc vợ chồng Andrea đi vắng, trong lâu đài không ai quản thúc Hạng Đào. Tuy bá tước Philip thỉnh thoảng có đứng bên nhìn Hạng Đào, nhưng trong mấy năm qua không hề nói tiếng nào, chỉ hiếu kỳ theo dõi từng cử động của Hạng Đào. Những người làm trong lâu đài thỉnh thoảng nhận thấy bá tước Philip sau khi quan sát Hạng Đào, luôn thoáng nở nụ cười trên môi.

Vợ chồng Andrea sau khi biết chuyện, hết sức vui mừng. Theo họ nhận định, hai ông cháu đã có dấu hiệu hòa giải.

Nhưng Hạng Đào hiểu rõ, mối quan hệ giữa chàng với bá tước không chút thay đổi. Đó là lão già lén lút học phương pháp tu luyện của chàng, nhưng không có tâm pháp của Lôi Tông và Kiếm Tông, dù có học cũng chỉ có được phần ngoài nên Hạng Đào không bận tâm.

Có lẽ đó chính là nguyên nhân đã khiến lão bá tước thay đổi ý định. Đôi khi Hạng Đào nhìn theo bóng lưng vui mừng hớn hở của lão bá tước, chàng không khỏi thầm cười khảy trong lòng.

Ba năm sau, Hạng Đào đã mở miệng, gọi cha và mẹ bằng tiếng Pháp. Vợ chồng Andrea vui mừng khôn xiết, Josie thậm chí xúc động đến rơi nước mắt. Nhưng khi Josie bồng chàng bảo gọi bá tước là ông nội, Hạng Đào lắc đầu phản đối.

Trong lúc ấy, lão bá tước có vẻ buồn bã.

Khác với sự lạnh nhạt của lão bá tước, ông bà ngoại của Hạng Đào lại hết sức nhiệt tình. Kể từ khi biết có một cháu ngoại như vậy, ông bà già thường xuyên bảo Josie bồng Hạng Đào đến. Nể mặt Josie, Hạng Đào cũng rất thân thiện với họ. Đặc biệt là có một hôm hai ông bà già làm khách ở lâu đài, Hạng Đào đã nũng nịu gọi ông ngoại bà ngoại trước mặt lão bá tước.

Hai ông bà già thật quá sức vui mừng, còn lão bá tước thì trong đôi mắt màu xanh sẫm đã hiện ra vẻ ganh tị rất sâu đậm.

Thời gian từng ngày lặng lẽ trôi qua trong sự đôi co âm thầm giữa Hạng Đào và lão bá tước.

Khi Hạng Đào sáu tuổi, chàng đã bảo Fran thu gom toàn bộ vũ khí trong lâu đài mang đến phòng chàng, chính thức bắt đầu tu luyện Luyện Kim chỉ.

Fran sau khi xin ý kiến bá tước Philip đã đáp ứng yêu cầu của Hạng Đào.

Thế là, mấy trăm món vũ khí có lịch sử hằng trăm năm trong địa thất đã được mang ra, chất đống trong phòng Hạng Đào.

Và ông bà ngoại Hạng Đào sau khi nghe nói về hứng thú của chàng, đã vung tay chi ra 10 triệu Euro, bảo người đi thu mua các loại vũ khí.

Hai năm sau, vợ chồng Andrea đã nhận thấy hứng thú của Hạng Đào không chỉ là đối với vũ khí. Chàng say mê đến mức gần như điên cuồng đối với tất cả mọi kim loại, thậm chí ngay cả hai cánh cửa sắt nặng nề ở cửa lâu đài cũng khiến chàng thường xuyên lảng vảng qua lại. Tuy nhiên, hễ món kim loại nào đã qua tay Hạng Đào thảy đều biến dạng, thậm chí các món vũ khí sau khi chàng cầm trong tay đùa nghịch một thời gian đều trở nên sáng lấp lánh, khiến vợ chồng Andrea hết sức kinh dị.

Đó chính là tác dụng sinh ra bởi Luyện Kim chỉ.

Từ khi bắt đầu nuốt linh khí của vũ khí, về sau chỉ hấp thu khí tinh hoa bên trong, Luyện Kim chỉ của Hạng Đào đã tiến vào hóa cảnh.

Nếu so sánh, Luyện Kim chỉ của Hoàng Công Thạch khi xưa kém xa Hạng Đào hiện nay như một trời một vực.

Những vũ khí cổ đã mất linh khí kia mặc dù trông bề ngoài đẹp hơn rất nhiều, nhưng thật sự thì đã không còn như xưa.

Vật đổi sao dời, thấm thoát 10 năm trôi qua.

Hạng Đào từ một trẻ sơ sinh đã trở thành một thiếu niên chững chạc, và vợ chồng Andrea cũng đã bước vào hàng ngũ trung niên.

Sau mười năm tu luyện đã khiến tướng mạo Hạng Đào thay đổi rất nhiều, có lẽ là do hấp thu tinh hoa của mật kỳ lân nên da của Hạng Đào trắng hơn của người Á châu rất nhiều, gần như màu da của người Âu châu. Mái tóc đen và mềm mại biểu hiện cho sức khỏe, ngũ quan vẫn như trước, khá đẹp trai. Đặc biệt là đôi mắt sáng ngời và hồn nhiên, có điều là không ai nhận ra ánh mắt cú vọ tiềm ẩn sau vẻ hồn nhiên ấy.

Bắt đầu từ lúc bốn tuổi, Hạng Đào đã luyện tập võ thuật.

Hơn 2000 năm trước, Phong Ma 108 kích khiến thiên hạ kinh hoàng của gia tộc họ Hạng ở Hội Kê, phải có thể phách hết sức cường tráng mới có thể vận dụng.

Khi xưa, thể trạng của Hạng Đào không sánh bằng huynh trưởng, Phong Ma 108 kích cũng chỉ đạt đến bảy thành.

Nhưng hiện nay, trải qua sự tôi luyện kỳ diệu của Thiên Địa Hồng Lư, cộng với sức mạnh của mật kỳ lân và Kim Tinh Thái Ất, thân thể của Hạng Đào đã khỏe mạnh hơn xưa rất nhiều lần. Sự rèn luyện thân thể của gia tộc họ Hạng được hội tụ trí tuệ của vô số tiền nhân, dù là phương pháp khoa học tối tân nhất cũng chẳng thể sánh bằng. Sau hơn 2000 năm, Hạng Đào tái khởi đầu sự rèn luyện như vậy, dĩ nhiên là khác hẳn xưa kia.

Thân thể chàng rắn như sắt thép.

Thân hình tuy mảnh khảnh, nhưng nếu cởi áo ra, sẽ thấy cơ bắp chàng có thể khiến mọi người trầm trồ thèm muốn. Trong tứ chi ẩn chứa một sức mạnh vô tận, những đường nét của cơ thể ngưng tụ một sức bùng phát khủng khiếp.

Khi xưa, gia tộc họ Hạng có sáu môn tuyệt học, chưa từng có người nào luyện thành hoàn toàn.

Như Phong Ma 108 kích, tuy uy lực ghê gớm, nhưng cũng chỉ được xếp hạng thứ ba trong sáu môn tuyệt học.

Còn năm môn tuyệt học khác là Thốn Tâm chỉ, Bá Vương thương, Điểm Thủy bình, Xích Viêm Kim Cang quyền và Hàn Băng Cự Linh chưởng, chỉ có huynh trưởng của Hạng Đào luyện thành Bá Vương thương và Xích Viêm Kim Cang quyền.

Đối với Hạng Đào đã có tiên lực của Ngũ Lôi hộ thân, học các môn tuyệt học ấy rất là nhẹ nhàng. Mặc dù thời gian sáu năm không đủ cho chàng đạt đến hóa cảnh đối với mỗi môn tuyệt học, nhưng vẫn có được thành tựu xuất sắc.

Hôm ấy, Hạng Đào tan học ở trường tiểu học thị trấn bên cạnh khu rừng Anderson, về đến lâu đài đã là giờ ăn tối.

Vợ chồng Andrea đã rời khỏi lâu đài mười ngày trước, đến Thụy Sĩ bàn chuyện làm ăn, ước tính vài hôm nữa mới có thể trở về.

Fran đã lo xong bữa ăn tối, thấy Hạng Đào về liền cung kính đi đến.

- Cậu Alex, bữa tối đã chuẩn bị xong, có thể dùng bất cứ lúc nào!

- Chờ ông nội ra đến hẵng dọn ra!

Hạng Đào tuy không có thiện cảm với bá tước, nhưng vì phải kính trọng người già, Hạng Đào vẫn phải khách sáo.

- Ơ… Ngài bá tước đã dùng bữa rồi ạ!

Fran trả lời với giọng nói có vẻ lơ đễnh và mặt tươi cười.

Nếu Hạng Đào là một đứa trẻ bình thường hẳn không nhận thấy gì, nhưng chàng đã có hơn 2000 năm tuổi thọ và được hấp thu ấn ký linh hồn của Lôi Tiếu Thiên và Doanh Chính cũng ít nhiều chịu ảnh hưởng.

Chàng cảm thấy phía sau nụ cười của Fran như ẩn chứa một chút bối rối, đó không phải là bản tính vốn có của Fran.

Trong ấn tượng của Hạng Đào, Fran là người điềm tĩnh, trong bất kỳ tình huống nào cũng không lộ vẻ bối rối.

Chàng không nén được hỏi:

- Fran, ông không sao chứ?

Fran thớ thịt trên mặt nhẹ co giật, gượng cười nói:

- Cảm ơn cậu Alex đã quan tâm, Fran rất ổn, không có việc gì!

Rồi ông cười hô hô hai tiếng. Nhưng tiếng cười ấy nghe trong tai Hạng Đào như có vẻ chột dạ. Chàng đăm đăm nhìn Fran, lát sau bỗng cười nói:

- Dọn bữa ăn lên đi!

Nói xong, Hạng Đào đi vào phòng khách.

Fran hít sâu một hơi không khí, cảm thấy sống lưng ớn lạnh. Ông biết cậu Alex này không dễ đối phó nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, vậy mà vừa rồi trước ánh mắt của Hạng Đào, ông vẫn cảm thấy lòng rối rắm chưa từng có.

Ông nhìn theo bóng lưng Hạng Đào khuất trong phòng khách, thở phào một hơi dài.

Trong bữa ăn tối, Hạng Đào không nói một lời, thậm chí không nhìn Fran. Ăn xong, chàng đứng lên đi về phòng, rồi không trở ra nữa.

Fran thấy vậy tuy yên tâm, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hồi hộp, có dự cảm chẳng lành.

Ông hất mạnh đầu, lẩm bẩm:

- Đừng nghĩ nhiều nữa, dù lợi hại đến mấy cũng là một trẻ con.

Hạng Đào sau khi về phòng, từ trong ngăn tủ lấy ra một vật đen nghịt, đó là một miếng sắt nặng trị giá ba triệu Euro, do bà ngoại tặng vào dịp sinh nhật tám tuổi của chàng. Hạng Đào sau khi hút lấy linh khí tinh hoa trong đó, chàng đã rèn thành một cây thước sắt nặng khoảng 30 cân.

Trong những năm qua, Hạng Đào đã dùng Luyện Kim chỉ rút ra linh khí hùng hậu từ trong gần mười tấn kim loại, nhưng trong đó có thứ có thể hấp thu thì thuộc về mình, có thứ trong linh khí hàm chứa quá nhiều tạp chất, chẳng hạn như sát khí, oán khí… đều không thể dung hòa trong cơ thể chàng. Linh khí của các tạp chất ấy có chút mùi vị của sườn gà, lấy thì vô ích, bỏ đi thì tiếc. Thế là, Hạng Đào đã dồn linh khí của các tạp chất ấy vào trong thước sắt.

Cây thước sắt nặng 30 cân trông hết sức thô thiển, nhưng lại có uy lực khủng khiếp.

Trên mặt thước có những đường lõm hình xoắn ốc, nhưng phải nhìn kỹ mới có thể nhận ra. Cây thước sắt này tuy trông tầm thường, nhưng bên trong ngưng tụ lệ khí được rút ra từ mấy tấn kim loại, hàm chứa hung tính rất ghê gớm. Thường ngày, Hạng Đào dùng Bát Quái lôi phong tỏa lệ khí trong thước sắt, nếu được thúc đẩy bởi tiên lực của Ngũ Lôi, thước sắt sẽ bùng phát uy lực cực kỳ khủng khiếp.

Đây là phương pháp ngưng khí trong cảnh giới “thính kiếm” của Kiếm Tông, vũ khí được rèn luyện tuy không phải thần binh lợi khí, nhưng đẳng cấp cao hơn vũ khí bình thường rất nhiều.

Theo sự phân chia của Kiếm Tông, trong tam lưu, cửu phẩm gồm 27 đẳng cấp, kiếm khí thuộc đẳng cấp trung ngũ phẩm.

Hạng Đào đặt tên cho thước sắt này là “Bạt Sơn xích”.

Chàng ngồi xếp bằng trong phòng, giấu Bạt Sơn xích vào trong tay áo, lẳng lặng chờ đợi.

Màn đêm buông phủ, mây đen che khuất vầng trăng, trong lâu đài Philip hoàn toàn tĩnh lặng, thỉnh thoảng vang lên một hai tiếng ho của người giúp việc, càng phủ trùm lên lâu đài một bầu không khí huyền bí.

Chiếc đồng hồ cổ treo tường trong phòng khách vang lên tiếng tích tắc liên hồi, bỗng đồng hồ vang lên 11 tiếng, giờ Tý đã đến.

Hạng Đào đột nhiên biến mất, như thể quỷ mị băng qua hành lang dài, lướt đi về phía thư phòng trên tòa tháp chính.

Mười năm ở trong lâu đài, Hạng Đào đã quen thuộc từng tấc đất. mặc dù chàng chưa từng bước chân vào thư phòng, nhưng đường lối không hề xa lạ, chỉ thoáng chốc đã đến ngoài cửa thư phòng.

Lúc này, có hai người lạ đứng trước cửa thư phòng, cùng mặc áo veston đen với áo choàng rộng.

Hạng Đào thi triển Bích Hổ công, thân người hòa hợp với trần nhà, thân người uốn lượn di chuyển theo sự lồi lõm của trần nhà, im lìm không một tiếng động trong ánh sáng lờ mờ.

Hãy còn cách hai người lạ mặt khá xa, nhưng Hạng Đào đã cảm nhận rất rõ hơi hớm bạo tàn của họ.

Sau khi nhận định nơi cửa thư phòng chỉ có hai người, lòng liền quyết định.

Chàng đảo mắt nhìn quanh, đột nhiên từ trần nhà hạ xuống, Bạt Sơn xích dưới sự thúc đẩy của tiên Lực Ngũ Lôi, vuột tay bay đi, trúng vào một người, không kịp kêu lên một tiếng đã vỡ sọ chết ngay tức khắc.

Người còn lại chưa kịp phản ứng, Hạng Đào đã bay đến trên đầu, Luyện Kim chỉ bắn ra một luồng kim khí im lìm, bổ đôi y từ đầu đến chân.

Ngay khi Hạng Đào hạ chân xuống đất, Bạt Sơn xích đã bay về trong tay chàng, một tay nhẹ đẩy người ấy, một luồng Nhiếp Hồn lôi tung ra, phủ trùm hai người trong một làn sáng lờ mờ, trong thoáng chốc thịt xương hai người đã tiêu tan, chỉ còn một vũng máu trên mặt đất.

Hạng Đào thầm gật đầu, hết sức hài lòng về hành động vừa qua của mình.

Chàng rón rén đi đến trước cửa thư phòng, một tay áp lên cửa, một luồng ám kình đã im lìm đẩy cửa phòng hé mở.

Ánh sáng yếu ớt từ trong thư phòng hắt ra, một mùi kỳ dị ập vào mặt chàng.

Sức cấm chế!

Hạng Đào rất quen thuộc sức mạnh này, quay lưng dựa vào vách tường lạnh ngắt, ý niệm liền rời khỏi thể xác, xuyên qua cấm chế vào phòng.

Mười năm trước, Hạng Đào mới đến lâu đài, chưa đủ năng lực đưa ý niệm xuyên qua cấm chế của thư phòng.

Hiện nay, tuy chàng còn kém xa Lôi Tiếu Thiên về cảnh giới điều khiển lôi, nhưng công lực đã vượt xa Lôi Tiếu Thiên khi xưa, nên phá giải cấm chế hết sức dễ dàng.

Trong phòng có tám người, ngoài bá tước Philip và Fran, sáu người còn lại hoàn toàn xa lạ.

Bá tước Philip khí sắc rất kém, không còn quắc thước như trước. Ông uể oải ngồi trên ghế dựa, mắt nhìn sáu người hổn hển nói:

- Bath, ngươi tưởng như vậy là có thể thừa kế tài sản của ta sao? Cho ngươi biết, ba năm trước ta đã định xong người thừa kế, đó là Andrea.

Người đàn ông tên Bath có đôi mày hơi giống Andrea.Y cười khảy nói:

- Ông già, ông tưởng tôi không biết điều ấy sao? Ngay bây giờ tôi có thể cắt đứt ý định ấy của ông, Andrea ngày mai sẽ rời khỏi Zurich đến Belin, hắn đi trên phi cơ của hãng hàng không Thụy Sĩ, khi bay ngang qua Bỉ sẽ nổ tung, chắc chắn tan xác, trong khi tôi là con trưởng, có Fran giúp đỡ, lẽ đương nhiên sẽ được thừa hưởng tất cả tài sản của ông.

Bá tước Philip tái mặt, Hạng Đào ở bên ngoài cũng lặng người.

- Fran tử tế kia ơi, bao năm qua tôi không hề bạc đãi ông, tại sao… ngay cả Andrea mà ông cũng bán đứng?

Fran mặt trắng bệch, co chân quỳ xuống trước mặt bá tước. Khóc nói:

- Ngài bá tước, Fran thật có lỗi!

Bạn đang đọc Đại Lôi Thần Tướng của Oa Oa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaitrongvinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.