Lôi khí định hồn
Chương 9: Lôi khí định hồn
Trong thân thể Hạng Đào hàm chứa Kim tinh Thái Ất thuần chính nhất, đó là tinh hoa của 34.00 Thần kiếm có được trong Thiên địa Hồng lư.
Và những Kim tinh Thái Ất ấy trải qua 2000 năm tích tụ trong thân thể chàng, trong máu chàng.
Trong đạo pháp Kiếm Tông có ghi chép rất nhiều nguyên liệu về khí, trong số ấy kim tinh Thái Ất được liệt vào hàng thứ nhì trong mười loại nguyên liệu chế tạo khí, đứng thứ nhất là một loại gỗ tên là Vân Dương, nhưng loại gỗ này rất hiếm, nghe đâu đã tuyệt tích hồi 2000 năm trước.
Hạng Đào đã tìm được linh cảm từ trong một quyển kinh điển Đạo Tạng, chàng quyết định trích ra kim tinh Thái Ất trong người để làm nguyên liệu chế tạo khí.
Lưỡi kiếm xuyên vào cơ thể, cơn đau khủng khiếp lan khắp mọi tế bào trong người Hạng Đào.
Máu tươi từ vết thương chảy ra trên tay, chàng phả tiên lực Ngũ Lôi ra, ngưng tụ máu tươi trong lòng bàn tay. Trời có ngũ hành, khí có năm vị gồm sinh, trường, hóa, thu, tạng, sinh ra vạn vật. Người có ngũ tạng, đối với ngũ hành thì phổi là huyền kim, then chốt nhất là khí. Hạng Đào sở dĩ đâm vào bụng chính là nhằm lấy máu từ trong phổi ra, luyện thành kim tinh Thái Ất thuần chính nhất. Nhưng nỗi đau thật khó thể chịu đựng.
Lưỡi kiếm đâm thủng phổi, từ trong chảy ra một dòng máu màu vàng kim nhàn nhạt.
Hạng Đào bỗng hét to, tiên lực Ngũ Lôi nghịch chuyển, đột nhiên rút lưỡi kiếm trên đầu ngón tay ra, máu liền ngưng chảy.
Chàng ngã ngồi trên đất, hơi thở hào hển, trán đẫm mồ hôi, chứng tỏ cơn đau vừa qua đã khiến chàng suýt ngất xỉu.
Cuối cùng cũng đã thành công!
Hạng Đào thở phào một hơi, tiên lực lưu chuyển, phát ra ánh điện màu lam nước biển.
Máu trong ánh điện liên tục bốc khói xanh nghi ngút, sau khi máu khô đặc, trên lòng bàn tay Hạng Đào xuất hiện hai viên kim châu cỡ đầu ngón tay.
Chàng uể oải ngồi trên đất, theo quyết Ngũ Lôi Ngự Tà Trảm Yêu từ từ hồi phục.
Hạng Đào cảm thấy thể lực như đã cạn kiệt, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau, vì dẫu sao đó cũng là máu thịt của chàng. Chàng ngồi trong vòng sáng vàng, một mặt hồi phục thương thế, một mặt ném hai viên kim châu vào trong ánh sáng vàng để cho chúng lăn đi lăn lại liên hồi.
Lát sau. Chàng cảm thấy tinh thần đã hồi phục hơn nửa phần, bèn nhặt hai viên kim châu lên và nhắm mắt lại.
Trong khoảnh khắc, ý niệm của chàng đã hóa thành vật chất hữu hình, im lìm tiến vào trong kim châu. Do hai viên kim châu vốn là một phần của cơ thể chàng nên nhanh chóng hợp nhất với ý niệm của chàng. Lôi trận Định Hồn chầm chậm từ trong ý niệm tuôn ra, lần lượt lưu lại ấn ký trong kim châu. Đó là một quá trình cực kỳ chậm, Hạng Đào không dám mảy may phân tâm, liên tục vận hành tiên lực.
Hai viên kim châu trên lòng bàn tay chàng biến đổi méo mó một cách kỳ lạ, chốc chốc lại vang lên tiếng sấm khe khẽ.
Lát sau, Hạng Đào mở bừng mắt, thở ra một hơi dài, ngã ra trên đất. Ánh sáng vàng từ từ bao quanh thân người chàng. Lôi lực kỳ diệu trong lúc ánh sáng vàng chuyển động đã len vào trong người Hạng Đào, và dùng một sức lực vừa phải xoa bóp huyệt đạo khắp người chàng. Cảm giác sảng khoái khiến chàng không dằn nổi, buông tiếng rên rỉ. Sau một hồi lâu, ánh sáng vàng biến mất, chàng từ từ mở mắt.
Tiên lực Ngũ Lôi trong người chuyển động càng thêm thông suốt.
Cảm nhận ấy giống như hạt châu lăn trên khay, hết sức sảng khoái. Tiên lực Ngũ Lôi như thể thủy ngân bổ túc cho tứ chi bách hài của Hạng Đào. Ý niệm và tinh thần chàng dường như trong thoáng chốc đã hợp nhất với tiên lực Ngũ Lôi. Sau cùng, dưới sự kích thích của cảm giác vô cùng sảng khoái ấy, Hạng Đào chúm môi cất tiếng huýt dài như thể rồng gầm, hồi âm vang vọng trong tầng hầm thật lâu.
Ngay khi ấy, một tiếng huýt ghê rợn từ gian phòng bên ngoài vọng vào. Tiếng huýt ngập đầy sát khí như hổ gầm, hòa cùng tiếng huýt của Hạng Đào, liên tục nâng cao sức lực, tiếng huýt càng lúc càng lên cao, như thể sấm rền.
Thốt nhiên, trong tầng hầm bừng sáng.
Hạng Đào đứng phắt dậy, tiếng huýt ngưng bặt. Tiếng huýt bên ngoài cũng liền biến mất. Hạng Đào động tâm, vội lao ra ngoài.
- Didi!
- Cậu Alex…
Didi đứng lên, cười rạng rỡ. Tiếng huýt của Hạng Đào đã khiến Didi bừng tỉnh từ trong “thiền”. Didi cũng đang trong tình trạng kỳ diệu, được tiếng huýt của Hạng Đào kích thích, kiếm khí Tiên Môn trong người Didi càng lúc càng dồi dào, nhất cử đột phá tiêu chuẩn của cảnh giới Thính kiếm hậu kỳ, tiến vào giai đoạn trung kỳ của cảnh giới Dưỡng kiếm. Kiếm khí căng phồng, khiến Didi không kềm chế được, chúm môi cất tiếng huýt dài, hồi đáp tiếng huýt của Hạng Đào.
Hai người đứng đối diện nhau, nhìn nhau cười.
Hạng Đào cảm thấy hết sức vui mừng và an ủi, bạn thân trong một thời gian ngắn đã đạt được cảnh giới như vậy, quả thật là ngoài dự tính của chàng.
Điều quan trọng hơn nữa là, chàng biết Didi không bao giờ phản bội chàng. Nhìn lúc bé cũng đủ biết khi già sẽ ra sao, ánh mắt của Didi đã bày tỏ quyết tâm của y.
- Thật sảng khoái, Didi!
- Ha ha, Didi cũng cảm thấy như vậy... Cậu Alex, từ nay đánh nhau với bọn trong trường, không cần cậu ra tay nữa, cứ để một mình Didi giải quyết.
Hạng Đào nghe vậy, thầm mắng:
- Tên nhóc này sao mà vô tích sự vậy?
Kể ra thì Didi đã tiến vào cảnh giới trung kỳ của Dưỡng kiếm, nếu là hai ngàn năm trước cũng kể được là một cao thủ thiên hạ vô địch rồi.
Vậy mà đầu óc y lại chỉ nghĩ đến chuyện đánh nhau với bọn trẻ con, thật quá nực cười.
Nhưng nghĩ lại, Hạng Đào liền vỡ lẽ. Chàng có ký ức hai ngàn năm, còn Didi thì chỉ là một đứa trẻ đích thực.
Nghĩ vậy, Hạng Đào bất giác mỉm cười, vỗ vai Didi nói:
- Được, từ nay chuyện đánh nhau giao cho Didi!
Đoạn quay người đi trở vào tầng hầm, Didi theo sau, đi vào gian phòng đặt linh cữu cùa Andrea và Josie.
Trước tiên, Hạng Đào đứng bên cạnh Josie, tay cầm một viên châu tỏa ra ánh sáng vàng kim chói lòa, nhẹ nhàng mở miệng Josie. Hạng Đào phả ra một hơi khí thở, truyền tiên lực Ngũ Lôi vào viên châu, bỏ vào miệng Josie, theo cuống họng trôi vào cơ thể.
Thi thể của Josie nhẹ run lên, từ trong miệng phún ra một làn khói màu vàng kim, cuồn cuộn trên miệng Josie một hồi, đột nhiên chui trở vào miệng Josie. Thân người Josie tỏa ra một lớp ánh sáng mông lung, nếu không nhìn kỹ khó thể phát hiện.
Thành công rồi!
Chàng mừng rỡ nói thầm, quay sang Andrea cũng lặp lại tương tự như vậy.
Mọi sự diễn ra trước mắt Didi, thật khó thể tin được.
Trời! Người chết mà phả ra khí, chả lẽ cậu Alex là Thượng Đế chuyển thế? Chỉ Thượng Đế mới có sức mạnh ghê gớm thế này.
- Didi, hãy ra ngoài một lát, đừng để bất kỳ ai quấy nhiễu ta.
- Vâng!
Didi lòng đầy hoang mang và thắc mắc đi ra khỏi phòng. Hạng Đào ra đóng cửa lại, sau đó thúc đẩy tiên lực Ngũ Lôi, điểm nhẹ tinh phách của Quý Chân trong người. Chừng vài giây sau, một làn gió lạnh lướt qua, ánh sáng lóe lên, Quý Chân mặt mày mếu máo, lưng quấn ngang một chiếc khăn tắm, dáng vẻ thiểu não xuất hiện trước mặt Hạng Đào.
- Boss, có gì dạy bảo?
Trong mấy tháng qua, đây là lần đầu tiên Hạng Đào gọi Quý Chân.
Chàng ngạc nhiên hỏi:
- Anh gọi tôi là gì?
Quý Chân vội giải thích:
- Như thế này, tháng trước minh quân ở London mời tôi ăn tiệc, trên bàn tiệc tôi nghe thuộc hạ của ông ta đều gọi ông ta là “boss”, tôi thấy xưng hô như vậy rất có khí thế... Cậu biết đó, tiếng Pháp rất mềm dẻo, khi cãi vã với người ta cũng giống như chùi đít bằng tơ lụa, chẳng có khí thế tí nào. Nên sau khi về, tôi đã bảo thuộc hạ gọi tôi là “boss”, đương nhiên cũng phải xưng hô với cậu như vậy.
Hạng Đào phì cười.
Lời nói của Quý Chân quả là sự thật, tiếng Pháp quá mềm dẻo, đó có lẽ là do tính cách của người Pháp. Lãng mạn thì đủ, nhưng oai nghiêm thì tiếng Anh nghe có vẻ khí thế hơn, khi mắng người khác, tiếng nói cũng rất là đanh thép.
- Anh đang tắm, tôi có quấy rầy anh không vậy?
Quý Chân ngượng ngùng, lòng thầm mắng đến tổ tông tám đời của Hạng Đào.
Sau khi gặp Hạng Đào, y đã về tra tìm tư liệu của Hạng Đào. Kết quả, y đã phải mất một tháng trời, đả thông Diêm Vương điện giới u minh từ trên xuống dưới, thậm chí còn phải chiêu đãi khách mười mấy lần mà cũng không tra ra được lai lịch của Hạng Đào.
Quý Chân hết sức phiền muộn, không tra ra được lai lịch của Hạng Đào cũng kể như là không làm gì được chàng, vậy thì sinh mạng của y đã nằm trong tay người ta.
Do đó, khi Hạng Đào gọi, Quý Chân ngay cả quần áo cũng không kịp mặc, đã vội vã vội vàng đến đây.
- Boss, có gì dạy bảo?
Hạng Đào đưa tay chỉ Andrea và Josie.
- Đây là cha, còn đây là mẹ tôi!
- Biết, biết... Ủa, trên người họ... Trời! Boss đã luyện thành pháp khí định hồn rồi sao?
Quy Chân tinh mắt dường nào, nhìn là biết vợ chồng Andrea đã có sự thay đổi phi thường.
Ánh mắt của y liền thay đổi, trở nên như một con chó, trố mắt nhìn Hạng Đào, chiếc đuôi ngoe nguẩy.
Hạng Đào cảm thấy rợn người.
- Quý Chân, anh làm gì mà nhìn tôi dữ vậy?
- Boss thật quá lợi hại... Tiểu quỷ không biết phải nói như thế nào, kể từ nay cậu đã thật sự là boss của Quý Chân.
- Vậy tức là trước kia anh không hề xem tôi là boss, đúng không?
- Không phải, không phải... Trước kia tôi cũng xem cậu là boss, nhưng kể từ bây giờ, cậu chính thức là boss trên boss của Quý Chân.
Hạng Đào ha hả cười to, cũng chẳng trách Quý Chân có phản ứng như vậy.
Pháp khí định hồn là khái niệm gì? Đâu phải ai muốn luyện thành cũng được.
Chưa kể sự hòa hợp giữa “trận” với “khí”, chỉ riêng nguyên liệu của “khí” đã rất khó tìm. Qua ánh sáng trên người Andrea, Quý Chân đã nhận ra nguyên liệu dùng để chế tạo pháp khí định hồn chẳng phải là tầm thường. Lại thêm có thể khí trận hợp nhất, chứng tỏ sự tu luyện của Hạng Đào còn cao hơn y một chút. Trong giới u minh, một pháp khí có giá trị cao, giữa các minh quân với nhau cũng quyết liệt tranh giành, vì sao minh quân Anh có thể đè đầu y, đó là vì trong tay minh quân Anh có một pháp khí “thượng cửu phẩm”. Nếu như Hạng Đào làm được cho y một pháp khí, vậy là y có thể phất lên.
Quý Chân lòng thầm toan tính, bằng cách nào để có được một pháp khí vừa tay từ Hạng Đào.
- Quý minh quân, tôi gọi anh đến đây là có điều cần nhờ!
- Mẹ kiếp, nhờ người ta mà ra vẻ trịch thượng vậy hả?
Quý Chân mắng thầm, nhưng ngoài mặt cười xởi lởi nói:
- Boss có điều gì dạy bảo cứ nói, chỉ cần Quý Chân đủ năng lực là được.
Hạng Đào ánh mắt rất dịu dàng, chăm chăm nhìn vào thân người vợ chồng Andrea.
Quý Chân không sao hiểu nổi, một cậu bé chỉ hơn mười tuổi sao lại có ánh mắt sâu sắc và nghiêm nghị thế này.
Trong ấn tượng của Quý Chân, phàm là người có ánh mắt như vậy đều lớn tuổi và từng trải kinh nghiệm đời.
Y hết sức hoang mang, bất giác đứng ngây ra.
- Cha mẹ tôi phải ở đây nghỉ ngơi, chờ tôi tìm được Hồi Hồn đơn... Quý Chân, tôi không muốn họ bị quấy rầy, trong lúc tôi đi khỏi, anh hãy bảo vệ tốt . thân thể của họ. Tôi sẽ bày trận pháp trong phòng, nhưng việc bên ngoài phải cần anh giúp đỡ. Anh cai quản giới u minh Pháp, dưới tay hẳn có nhiều người giúp việc, đúng không?
Quý Chân lưỡng lự chốc lát, gật đầu nói:
- Bộ hạ thì có, nhưng bọn tiểu quỷ câu hồn không được, nếu cần cũng phải là người tôi có thể tin tưởng. Bằng không, chuyện này đến tai Diêm Vương, Quý Chân tuy là minh quân Pháp cũng không gánh chịu nổi. Boss, trong giới u minh cũng tranh giành nhau rất quyết liệt, như tôi nếu không được Bao đại nhân giúp đỡ, có lẽ bây giờ vẫn chỉ là một tiểu quỷ bình thường.
Hạng Đào gật đầu:
- Tôi hiểu! Nhưng tôi đâu phải bảo anh chuẩn bị ngay bây giờ. Ít ra trong vòng 7 năm tôi chưa rời khỏi đây, trong thời gian ấy anh hãy âm thầm tổ chức nhân sự, tôi tin anh có năng lực, chắc chắn sẽ huấn luyện ra một nhóm người đáng tin cậy, đúng không nào?
Quý Chân ngẫm nghĩ chốc lát, gật đầu:
- Được, 7 năm!
- Vậy, xin cảm ơn trước!
Hạng Đào nói xong, khom mình thi lễ.
Quý Chân không ngờ Hạng Đào trước nay luôn ngang tàng bướng bỉnh mà lại lễ phép thế này, y cảm động đến nước mắt lưng tròng.
Đây là một người con hiếu thảo! Trong thời buổi này, con hiếu thảo rất hiếm có, đáng quý còn hơn báu vật quốc gia.
Nhưng sau khi những người con hiếu thảo chết đi, thảy đều được hưởng sự đãi ngộ cao quý trong giới u minh. Quý Chân nhận thấy, cho dù điện Diêm Vương có biết việc làm này của mình, hẳn cũng âm thầm đồng ý. Nghĩ đến đó, nỗi lo sợ trong lòng liền tức tiêu tan.
- Boss!
- Còn chuyện gì nữa?
- Quý Chân cũng có một điều cầu xin nho nhỏ, không biết boss có thể chấp nhận không?
Hạng Đào ngạc nhiên, cười nói:
- Quý Chân có điều cầu xin gì? Nói ra nghe thử, nếu tôi có thể giúp, dĩ nhiên không từ chối, người cùng một nhà mà!
Người cùng một nhà?
Quý Chân nghe vậy vô cùng cảm động, suýt rơi nước mắt.
- Boss, chuyện là thế này... Giới u minh với sức mạnh trên hết. Thú thật, hạng tiểu quỷ cỡ như Quý Chân có rất nhiều. Nếu không nhờ Bao đại nhân giúp đỡ, chắc chắn không thể có được vị trí hôm nay. Cho dù hiện nay là minh quân, nhưng ngày nào cũng phải thắc thỏm lo âu. Trong số thuộc hạ có mấy người lợi hại hơn tôi, chẳng qua vị nể Bao đại nhân nên không dám hơn thua với tôi. Boss, ngày nào tôi cũng cảm thấy trên đầu mình có treo một thanh kiếm, có thể hạ xuống bất kỳ lúc nào... Cho nên, tôi muốn nhờ boss làm cho tôi một món khí, một món lôi khí.
- Lôi khí? Anh muốn loại lôi khí như thế nào?
- Giống như là... đẳng cấp cỡ như khí định hồn mà boss đã chế tạo là được rồi.
Hạng Đào thật muốn tẩn cho tên khốn này một trận. Một lôi khí có đẳng cấp như khí định hồn ư?
Quý Chân đâu biết là chàng vì hai định hồn khí ấy đã phải tự tàn phá bản thân để rút lấy kim tinh Thái Ất. Vợ chồng Andrea đã cưu mang nuôi dưỡng chàng nên người, chàng làm vậy là nhằm đền ơn đáp nghĩa, đó là điều phải đạo. Vậy mà Quý Chân lại có ý đồ như vậy, thật là đòi hỏi quá đáng. Tuy nhiên, chàng vẫn tha thứ cho Quý Chân, tên khốn này hẳn chưa biết chàng đã chế tạo định hồn khí bằng cách nào, nếu biết chắc chắn không dám đòi hỏi như vậy.
Chàng bèn nói:
- Lôi khí giống như định hồn khí thì tôi chưa chắc làm được, nhưng tôi hứa với anh, sẽ luyện cho anh một món khí.
- Thật hả?
- Tôi xưa nay nói một không hai!
- Vậy thì Quý Chân cảm ơn nhiều lắm!
Quý Chân vui mừng khôn xiết. Hạng Đào đã hứa chế tạo khí hẳn không phải loại trung hạ phẩm, một khi đã có thượng cửu phẩm, cộng thêm chỗ dựa vững chắc, ít ra trong giới u minh Pháp cũng không ai dám đe dọa đến địa vị của y nữa.
Quý Chân vui mừng hớn hở rời khỏi.
Hạng Đào cũng tạm thời trút được gánh nặng trong lòng.
Mấy hôm sau, lễ Giáng Sinh đã đến, những người trong lâu đài đều hân hoan đón lễ, nhưng chàng thì lại một mình đứng trên tầng thượng tòa tháp chính suy nghĩ về tương lai.
Đã 11 tuổi rồi! Vài năm nữa là chàng đã có thể rời khỏi lâu đài, đi vào thế giới thiên hình vạn trạng.
Nhưng chàng nên đi đâu?
Hạng Đào đứng trong gió rét, mặc cho gió lạnh thổi tạt, vạt áo tung bay phần phật, chàng cũng không hề hay biết.
Tâm thần chàng dường như đã hòa cùng gió rét. Chàng tưởng chừng lại trở về trong trận Hỗn Thiên ở địa cung trong lăng Thủy Hoàng, thân người như tan chảy, theo gió lạnh lướt đi trên bình nguyên bên ngoài lâu đài.
Chàng cảm thấy mình như là một âm hồn trong gió, tự do tự tại, không chút lo nghĩ.
Trong khoảnh khắc ấy, một đoạn khẩu quyết kỳ diệu lướt qua trong não chàng, chàng không tự chủ được, bèn theo đường lối hành công của khẩu quyết ấy mà vận hành tiên lực trong người. Mọi cảnh vật trong vòng trăm dặm thảy đều hiện rõ trước mắt chàng. Những ngọn cỏ nấp dưới lâu đài đang run rẩy và rên rỉ trong gió lạnh, khu rừng ở nơi không xa đang rì rầm khe khẽ. Những hòn đá bên khe suối nơi xa cũng đã có mạng sống, khiêu chiến với gió lạnh.
Tất cả mọi vật đều trở nên đặc biệt sinh động.
Chàng ngẩng đầu lên, sao đêm rợp trời.
Đang là cuối đông giá rét, trên bầu trời đêm, chòm sao Huyền Võ gồm bảy vì, đó là sao Đẩu, sao Ngưu, sao Nữ, sao Hư, sao Nguy, sao Thất và sao Bích, phối hợp với 65 chòm sao cùng hơn 800 vì sao tạo thành hình dạng rùa rắn.
Sao Bắc Đẩu đứng đầu chòm sao Huyền Võ ở phương bắc do 6 sao hợp thành, còn được gọi là Nam Đẩu hay Thiên Miếu. Sao Ngưu gồm 6 vì, hình dạng như sừng trâu; sao Nữ gồm 4 vì, hình dạng như chiếc nia; sao Hư gồm 4 sao, trong số có sao Thiên Tiết hàm ý chẳng lành. Từ thời xa xưa, sao Hư chỉ mùa thu, hiện tượng của sát phạt, vạn vật khô héo, hết sức bi thảm; sao Thất thuộc cung Huyền, là thủy thần; sao Bích lấp lánh như nhắc nhở loài người là mùa đông đã đến.
Bảy sao giăng ngang bầu trời, sao Hư sáng rực.
Hạng Đào từng học thiên văn ở Hội Kê, bất giác ngây ngẩn. Vũ trụ bao la thật huyền bí và tráng lệ.
Trời đất được hình thành trong cùng một lúc, hình thái khác nhau sinh ra thiên biến vạn hóa, dù biến hóa thế nào rồi cũng hợp nhất.
Nếu có thể giữ mình đứng giữa thì đâu khác gì gỗ đá, tinh tú có khác gì ta? Tổng hợp lại thì tinh hoa trời đất ắt thuộc về ta.
Đó vốn là nội dung của Khởi Phong quyết trong đạo pháp Lôi Tông, cũng có ghi chép trong kinh điển Đạo Tạng, có điều là trước đây Hạng Đào chưa hiểu được ý nghĩa bên trong, nên tuy trong người có tinh lực dồi dào mà không thể sử dụng theo ý muốn.
Trong kỹ xảo nhỏ thường chứa đựng đạo lý to lớn.
Hạng Đào như đột nhiên hiểu rõ hàm ý bên trong, Khởi Phong quyết thi triển, thân người liền hóa thành vô hình, hợp nhất với gió. Chàng không rõ thật ra mình ở trong gió hay là gió sinh ra trong người. Cảm giác kỳ diệu khiến Hạng Đào mắt ngập lệ, sức mạnh chí thuần chí mỹ trong trời đất trong khoảnh khắc hợp nhất với chàng. Chàng đang bay, bay trên bình nguyên bao la, bay một cách tự do tự tại.
……………….
Chuyến bay này đã trải qua suốt một đêm.
Hôm ấy khi vầng thái dương ló dạng, gió lạnh tan biến trong bình nguyên, Hạng Đào đã thức giấc.
Quay đầu nhìn, Javk và Didi đang đứng thuỗn mặt ra nhìn chàng. Tầng thượng tòa tháp chính đã trở nên hoang tàn, đá vụn vung vãi khắp nơi.
Jack thắc mắc hỏi:
- Alex… khi nãy là chuyện gì vậy?
Hạng Đào mỉm cười:
- Khi nãy tôi đã làm sao?
Didi ngơ ngẩn, nói như rên rỉ:
- Cậu Alex, vừa rồi cậu cười đẹp quá… Tôi mà là con gái, chắc chắn yêu cậu, bất chấp tất cả, thật đó, không nói dối cậu đâu!
Thật ra sau một đêm thần du, Hạng Đào đã tiến vào lãnh vực kỳ diệu của cực hư và tĩnh lặng trong đạo pháp Lôi Tông, đó là một lãnh vực không sao diễn tả được.
Đối với kẻ điều khiển lôi của Lôi Tông, chỉ sau khi tiến vào lãnh vực này mới có thể điều khiển lôi theo ý muốn, biến hóa khôn lường.
Một người điều khiển lôi trong đời có rất nhiều cơ hội tiến vào lãnh vực này, nhưng cũng có thể cả đời cũng không tiến vào được.
Lôi Tiếu Thiên khi xưa đến lúc 40 tuổi mới tiến vào được, trong suốt 60 năm sau ông cũng chỉ có hai lần cơ hội lĩnh hội được ý nghĩa sâu xa bên trong. Sau khi tiến vào lãnh vực ấy, tinh thần và diện mạo của người điều khiển lôi đều thay đổi rất nhiều. Hạng Đào lúc này đã trở nên siêu phàm thoát tục, như là thần tiên trong huyền thoại.
Jack lại nói:
- Tối qua bá tước tìm cậu cùng dùng bữa, nhưng không thể nào đến gần cậu được. Có mấy lần tôi định tiếp cận, nhưng đều bị một sức lạnh cực mạnh đẩy lui. Trong khi đó cậu như là đang ngủ say, đứng đây cả đêm... Didi nói đúng, tôi không biết phải mô tả cậu bây giờ như thế nào, chỉ có thể nói là rất cao nhã thoát tục.
- Vậy ư?
Hạng Đào mỉm cười, đi xuyên qua giữa hai người.
- Tôi đói rồi!
- Ồ...
- Bây giờ đang là lúc ăn sáng, có lẽ Fran đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng, lãng phí là một hành vi đáng tiếc, hiểu không?
Hạng Đào nói xong, đã khuất dạng ở thang lầu.
Jack và Didi ngơ ngác nhìn nhau, cảm giác trong lòng thật không sao diễn tả nổi. Bởi khoảng cách giữa hai người rất hẹp, một người không thể nào len qua, hai người chỉ cảm thấy một luồng gió nhẹ lướt qua mà thôi.
Đó chính là pháp thuật phương Đông ư?
Thảo nào bá tước chịu chi ra hằng trăm triệu để thuê một thuật sư phương Đông đến đây, đó là mức lương mà ngay cả “ceo” của một tập đoàn quốc tế cũng không bằng.
Bá tước không hề hỏi Hạng Đào về chuyện đêm qua.
Ăn xong bữa sáng, bá tước nói:
- Alex, về chuyện mời giáo sư cho cháu, Tinh Tông của Thổ Ngự Môn ở Nhật đã đồng ý phái người đến truyền thụ pháp thuật, nhưng chúng ta còn phải gặp nhau để kiểm tra, xem có đạt yêu cầu hay không. Bên Đài Loan hiện chưa trả lời; còn bên Đại Lục thì có chút tiến triển, nghe đâu là một hòa thượng. Ta đã phái người đi làm visa cho ông ấy, nghe nói dường như có dính líu đến chút rắc rối gì đó, ước tính làm xong visa thì cũng phải giữa năm sau mới sang được.
Hạng Đào gần gật đầu:
- Không sao, cháu cũng chẳng vội!
- À! Còn nữa, tối qua Helen có gọi điện thoại, chúc cháu Giáng Sinh vui vẻ, nhưng lúc bấy giờ cháu... nên ta đã không bảo cháu nghe điện thoại.
Helen đã gọi điện thoại cho mình ư?
Hạng Đào động tâm, một tình cảm kỳ lạ nảy sinh.
- Cô ấy có nói bao giờ về không?
- À! Cô ấy nói có lẽ phải muộn một chút mới về được, dường như là gia đình đã xảy ra chuyện gì đó nên cần phải ở lại thêm một thời gian.
Hạng Đào vội hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Bá tước cười thú vị:
- Cô ấy không nói, nhưng nghe giọng điệu thì không có gì đâu. Sao? Mới xa nhau có mấy ngày đã không chịu nổi rồi hả? Hắc hắc, ngay lúc đầu ta đã nói rồi, cháu phải chịu khó nhọc tâm một chút, nhưng cháu cứ đun qua đẩy lại. Nghe đâu bên Trung Quốc có một truyền thống cổ hủ gọi là hôn nhân trẻ con, nếu đúng vậy thì dù cô ấy về đây cũng đã trở thành vị hôn thê của người khác rồi.
Hạng Đào thót tim, vẻ mặt trở nên hết sức kỳ khôi.
- Ông nội đừng nói bậy, cháu không phải như ông nội nghĩ đâu. Vả lại, cháu mới 11 tuổi, nói chuyện ấy hãy còn quá sớm.
- Vậy hả?
Hạng Đào như không chống đỡ nổi vẻ cười cao thâm khôn lường của bá tước, ho khan một tiếng, vội vã rời khỏi bàn ăn, trở về tầng hầm.
Còn bá tước thì ha hả cười to.
Những ngày sau đó, Hạng Đào luôn có vẻ thờ thẫn như kẻ mất hồn.
Từ sau lễ Giáng Sinh, Ôn Minh Tuệ như đã biến mất trên cõi đời, không còn tin tức gì nữa. Thấm thoát đã đến tháng 3, cô vẫn chưa trở về. Bá tước phái người đi hỏi ông hiệu trưởng Trường đại học Turan, được trả lời là Ôn Minh Tuệ đã hoãn thời gian nghỉ đến 6 tháng. Hạng Đào ngại tìm địa chỉ của Ôn Minh Tuệ, hằng ngày chỉ có thể buồn bực trốn trong tầng hầm.
Tuy nhiên, như vậy cũng có điều hữu ích khác.
Trong tầng hầm có rất nhiều kinh điển Đạo Tạng, Hạng Đào lần lượt lật xem. Mặc dù những gì ghi chép trong đó rất hỗn tạp, có thuyết quỷ thần thậm chí ngay cả Hạng Đào cũng không tin. Nhưng không thể phủ nhận, tư tưởng thanh tịnh vô vi của Đạo Tạng đã giúp ích rất nhiều cho Hạng Đào. Nửa năm trôi qua, khiến chàng càng nhận thức sâu xa hơn về đạo pháp của Lôi Tông và Kiếm Tông.
Có một điều Hạng Đào rất lấy làm lạ, trong nội dung bao la của các kinh điển Đạo Tạng không hề có ghi chép về Lôi Tông và Kiếm Tông.
Các đạo pháp Kim Đơn và Phù Lục thoạt xem như không hề liên quan với Lôi Tông và Kiếm Tông, nhưng lại như có quan hệ rất mật thiết. Đạo pháp Phù Lục với đạo pháp Kiếm Tông như là một dòng nối tiếp nhau; còn đạo pháp Kim Đơn thì có liên quan với Lôi Tông. Còn các phái Thần Tiêu tuy cũng nói về lôi pháp, nhưng dường như là phân chi của Lôi Tông, các lôi pháp bên trong hầu hết đều thuộc 36 lôi pháp hạ phẩm và cũng không hoàn chỉnh.
Xem trong kinh điển Phật Tạng, pháp thuật của Lôi Tông và Kiếm Tông lại khác nhau, nhưng có một số dấu vết vẫn có thể tìm được ngõ ngách của Lôi Tông và Kiếm Tông. Điều càng khiến Hạng Đào kinh ngạc hơn là, một số pháp thuật trong kinh điển Phật Tạng dường như hòa hợp với tinh hoa của đạo pháp Lôi Tông và Kiếm Tông, nhưng xem kỹ thì lại như hoàn toàn khác, thật khó lý giải.
Hạng Đào càng xem càng lấy làm lạ, loáng thoáng có cảm giác như là giữa Lôi Tông với Kiếm Tông hẳn đã xảy ra chuyện gì đó. Bằng không, biết bao kinh điển từ tiên Tần cho đến nay, vì sao lại không hề có ghi chép về Lôi Tông và Kiếm Tông?
Thời gian từng ngày qua đi, thấm thoát đã đến cuối hè.
Sinh nhật của Hạng Đào được định vào ngày vợ chồng Andrea gặp chàng, nên tính ra chàng nay đã 12 tuổi.
Thân người chàng trong một năm qua đã cao hơn rất nhiều, nay đã 1m60. Thân hình tuy hơi gầy nhưng khiến người có cảm giác cao nhã thoát tục khó thể diễn tả. Khí thần tiên của đạo môn bẩm sinh cộng với hằng ngày bầu bạn với sách trong nửa năm qua khiến Hạng Đào có được một khí chất sách vở rất đặc thù. Chàng bắt đầu chú ý đến sửa soạn, đối với quần áo cũng rất kén chọn. Đôi khi chàng còn xức chút nước hoa trên người hầu thể hiện phong cách cao sang của giới quý tộc châu Âu cổ đại.
Mọi người trong lâu đài nói lén chàng: Alex đang yêu!
Nhưng Jack và Didi thì biết rõ, Hạng Đào thật ra có nỗi khổ trong lòng mà không nói ra được.
Sau khi trải qua cảnh kỳ diệu trong đêm thần du, trên người chàng thường toát ra một mùi rất kỳ lạ, một mùi thơm chẳng rõ là gì; nói chung là ai ngửi vào cũng cảm thấy một sát khí lạnh thấu xương, như là mùi của kim loại toát ra.
Sức mạnh của kim tinh Thái Ất bắt đầu bộc lộ dần.
Hạng Đào đành phải dùng nước hoa để khỏa lấp mùi ấy, tuy hiệu quả không cao, nhưng dẫu sao cũng có tác dụng phần nào, ít ra những người đến gần chàng cũng không đến đỗi run sợ.
Hôm ấy, Hạng Đào lại trốn trong tầng hầm xem kinh điển Phật Tạng. Didi đột nhiên hớn hở chạy vào và khanh khách cười.
Hạng Đào ngạc nhiên bỏ sách xuống hỏi:
- Didi, xảy ra chuyện gì mà ngươi cười dữ vậy?
- Alex, bá tước bảo cậu đến thư phòng!
- Có chuyện ư?
Didi gật đầu lia lịa:
- Giáo sư của cậu đến rồi!
- Helen về rồi hả?
Hạng Đào mắt rực sáng, tiếng nói cất cao, vui mừng đứng phắt dậy, vòng qua bàn đi đến trước mặt Didi.
Didi lắc đầu:
- Không phải cô Helen... Hắc hắc... Alex! Cậu còn chưa chịu thừa nhận hả?
- Thừa nhận gì chứ?
- Cậu thích cô Helen! Nếu không, sao vừa nhắc đến tên cô ấy, cậu liền mắt sáng lên như là sói đực động tình vậy?
- Vớ vẩn, ta đâu phải... Ngươi mới là giống sói đực, mà còn là một con sói đực bỉ ổi vô sỉ. Nói, giáo sư gì đến? Ta chỉ có một giáo sư là Helen, khi nãy ngươi nói là giáo sư đến, dĩ nhiên ta liên tưởng đến Helen, có gì lạ chứ?
Hạng Đào đỏ mặt lớn tiếng biện minh.
- Một cái đầu trọc, một cái đầu trọc rất lý thú. Cậu quên rồi sao? Bá tước đã nói là tìm cho cậu một giáo sư pháp thuật kia mà!
Hạng Đào liền tức phấn chấn, vội kéo Didi ra khỏi tầng hầm.
Vừa đi, chàng vừa hỏi:
- Đầu trọc gì? Hãy nói rõ một chút. Hôm trước ông nội có nói đến mấy người. Ngươi nói đầu trọc... À! Ta hiểu rồi, đó là hòa thượng phải không? Didi, đầu trọc khác với hòa thượng, hòa thượng chắc chắn đầu trọc, nhưng đầu trọc chưa chắc là hòa thượng. Cha ngươi mấy năm nay cũng cạo trọc đầu, nhưng ông ấy đâu phải hòa thượng, ngươi chớ mà lẫn lộn khái niệm.
Lúc này, hai người đã đến trước cửa thư phòng.
Đăng bởi | thaitrongvinh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |