Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập trung.

Tiểu thuyết gốc · 1810 chữ

Việc điều chế đan dược cho Trương Vệ dự kiến sẽ mất ít nhất ba ngày. Đây là khoảng thời gian đủ dài để những kẻ thiếu kiên nhẫn cảm thấy bồn chồn, nhưng đối với Trương Vệ, đó lại là cơ hội để chàng rèn luyện thêm bản thân.

Dẫu biết thiên phú của mình không phải hàng xuất chúng, chàng luôn tự nhắc nhở bản thân rằng sự kiên định và ý chí chính là ngọn lửa soi sáng con đường tu đạo. Chính sự không chịu khuất phục trước nghịch cảnh đã giúp chàng từng bước chinh phục những giới hạn tưởng như bất khả.

Hai ngày trôi qua, tựa như bóng câu qua cửa sổ. Hôm nay đã là ngày cuối cùng của việc luyện dược. Trương Vệ cảm thấy sự bất động trong khi chờ đợi là một sự lãng phí lớn, nên chàng quyết định rời khỏi chỗ ở, tiến vào nơi quen thuộc để tiếp tục hành trình tu luyện.

Thiên Khiêu, một thác nước khổng lồ ẩn mình trong khu rừng sâu của Ẩn Quỷ Cốc, là địa điểm mà Trương Vệ chọn. Nơi này cách Vấn Lạc Nhai hơn ba dặm về phía Đông Nam, được bao quanh bởi những vách đá dựng đứng và rừng cây rậm rạp. Dòng thác đổ từ trên cao xuống như một con rồng bạc, tạo nên tiếng gầm vang vọng khắp cả khu vực, tựa như tiếng trống trận chấn động tâm can.

Trương Vệ chọn một tảng đá lớn nằm ven bờ hồ, nơi chàng thường ngồi mỗi khi đến đây. Dòng nước từ thác bắn lên tạo thành những làn sương mỏng, hòa cùng ánh nắng cháy bỏng của giờ Ngọ, tạo ra một khung cảnh vừa hùng vĩ vừa khắc nghiệt.

Dưới cái nóng gay gắt, bóng của chàng trải dài trên mặt đá, hòa lẫn cùng tiếng thác nước đổ ầm ầm không dứt. Chàng ngồi xuống, hai chân xếp bằng vững chãi như núi, hai tay nhẹ nhàng kết thành ấn pháp trước ngực. Đôi mắt chậm rãi khép lại, trên gương mặt thư sinh là sự tập trung tuyệt đối.

Chàng cố tình chọn nơi có âm thanh hỗn loạn của thiên nhiên, kết hợp cùng nhiệt độ oi bức để rèn luyện ý chí và khả năng tập trung. Đồng thời, những yếu tố khắc nghiệt này cũng giúp chàng thúc đẩy quá trình hấp thụ linh khí một cách mạnh mẽ hơn.

Thời gian như ngừng trôi trong trạng thái nhập định của Trương Vệ. Vầng thái dương dần di chuyển qua đỉnh trời, đến lúc nghiêng bóng. Cảnh vật xung quanh cũng thay đổi, từ rực rỡ ánh nắng chuyển sang dịu mát dưới ánh tà dương. Dẫu vậy, Trương Vệ vẫn bất động như một pho tượng cổ, hoàn toàn nhập tâm vào quá trình tu luyện.

Khi giờ Dậu vừa qua được hai khắc, không gian xung quanh chàng đột nhiên có sự biến đổi. Từ hư không vô hình, những mảnh chân khí bất quy tắc lần lượt xuất hiện. Chúng có hình thù kỳ quái, khi thì mỏng như sợi chỉ, lúc lại đặc quánh như sương mù, không theo một trật tự nào mà bay lượn khắp nơi.

Ban đầu, những mảnh chân khí này chỉ tản mát trong không gian, tạo nên một cảm giác hỗn loạn. Nhưng chẳng mấy chốc, chúng bắt đầu tụ lại, lấy Trương Vệ làm trung tâm, xoay chuyển thành một vòng xoáy nhỏ.

Cơn bão chân khí không ngừng lớn dần, tốc độ xoáy tăng nhanh theo từng nhịp thở của Trương Vệ. Bên trong, cơ thể chàng bắt đầu tỏa ra những làn khói trắng mỏng manh, bốc lên tựa như hơi nước thoát ra từ một dòng suối nóng.

Làn khói trắng này nhanh chóng tích tụ, hình thành một cột khói thẳng đứng trên đỉnh đầu Trương Vệ. Phía dưới nơi chàng ngồi, một vòng tròn thái cực âm dương tự nhiên xuất hiện, từng nét vẽ sáng mờ như được khắc bằng ánh sáng.

Vòng tròn ấy không ngừng xoay chuyển theo chiều gió, càng lúc càng nhanh, khiến không gian xung quanh rung động dữ dội. Áp lực vô hình từ cơn bão chân khí khiến mặt hồ phía trước Trương Vệ gợn lên những làn sóng nhỏ, rồi nhanh chóng biến thành từng vòng nước lan tỏa ra xa.

Trong tâm bão, Trương Vệ vẫn giữ nguyên tư thế nhập định. Hơi thở của chàng trở nên sâu lắng và đều đặn, như hòa làm một với nhịp điệu của thiên địa.

Lúc này, ánh sáng từ vòng tròn thái cực dần mạnh lên, chiếu rọi cả một vùng trời xung quanh. Những tia sáng đan xen giữa trắng và đen, tựa như hai thế lực đối nghịch đang giằng co, nhưng lại hòa hợp trong một thế cân bằng hoàn mỹ.

Cũng như những lần nội tu trước, khi năng lượng đạt đến mức độ bão hòa, nó sẽ ngừng phát triển thêm. Trạng thái này buộc Trương Vệ phải hấp thu chúng một cách chậm rãi qua hô hấp, từng chút một chuyển hóa vào cơ thể.

Hơi thở của chàng đều đặn, nhưng mỗi nhịp hít vào, linh khí từ không gian xung quanh lại như bị hút vào lồng ngực. Khi dòng năng lượng này tràn qua thanh quản, ngực Trương Vệ lập tức phát ra hào quang chói lóa. Ánh sáng ấy giống như ngọn lửa lập lòe, lan tỏa khắp cơ thể, khiến không gian xung quanh trở nên mờ ảo và quái dị.

Thời gian cứ thế trôi qua. Dẫu màn đêm đã nhẹ nhàng bao phủ cả khu rừng, đánh cắp đi ánh sáng của thái dương, Trương Vệ vẫn không hề nhúc nhích. Quá trình nội tu này đòi hỏi sự chuyên tâm tuyệt đối, bởi bất cứ sai sót nào cũng có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.

Tiếng chim hót líu lo từ ban ngày giờ đã hoàn toàn tắt lịm, nhường chỗ cho một bầu không gian tĩnh mịch đến rợn người. Ẩn Quỷ Cốc, khi về đêm, mang một sự đáng sợ mà không thể diễn tả hết bằng lời.

Những ma thú cư ngụ nơi đây được tiếp thêm sức mạnh từ bóng tối. Chúng len lỏi khắp cánh rừng, mỗi con đều toát ra một luồng sát khí tà ác, tựa như dã thú vừa thức tỉnh từ địa ngục. Trong bóng tối mịt mùng, đôi mắt đỏ rực của chúng lóe lên, như những ngọn đèn ma quái.

Bất kỳ động tĩnh nào cũng có thể khiến lũ ma thú chú ý, kéo theo nguy hiểm chết người. Trương Vệ hiểu rõ điều này, nhưng lúc này chàng không thể dừng lại. Quá trình hấp thu năng lượng nếu bị gián đoạn sẽ dẫn đến phản vệ kinh khủng, có thể khiến lục phủ ngũ tạng bị tổn hại nghiêm trọng, thậm chí không thể hồi phục.

Tuy nhiên, chàng không hoàn toàn nhận thức được tình cảnh xung quanh. Chỉ đến khi một âm thanh trầm đục, giống tiếng tru của loài sói, vang lên từ trong rừng sâu, lỗ tai Trương Vệ mới khẽ động.

Gruu... Gruu...

Âm thanh ấy như xé toạc bầu không khí yên lặng. Theo bản năng, Trương Vệ khẽ nghiêng đầu về hướng phát ra tiếng động, nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Trong lòng chàng bắt đầu dấy lên một cảm giác bất an khó tả.

“Không ổn rồi…” Trương Vệ thầm nghĩ, mồ hôi lạnh chảy dài xuống thái dương.

Chàng đã phạm phải một sai lầm chí mạng: tiến vào trạng thái tu luyện mà không có người hộ pháp bên cạnh. Giờ đây, việc hấp thu năng lượng đang dang dở, khiến chàng không thể dễ dàng dừng lại. Nhưng nếu tiếp tục, nguồn sáng do chàng tạo ra sẽ càng thu hút lũ ma thú.

Áp lực khiến hơi thở của Trương Vệ rối loạn, làm các mảnh chân khí mất đi trật tự. Chúng không còn xoay quanh chàng một cách đều đặn mà bắt đầu di chuyển hỗn loạn, va đập vào nhau, tạo nên những luồng sóng năng lượng bất ổn.

Ngay lúc này, từ sâu trong khu rừng, ánh mắt của lũ ma thú đã khóa chặt vào Trương Vệ. Chàng chẳng khác gì một ngọn hải đăng rực rỡ giữa màn đêm, hấp dẫn lũ sinh vật tà ác.

“Nguy rồi... Chúng đang đến gần...” Trương Vệ lẩm bẩm, trán chàng đẫm mồ hôi hột.

Tiếng tru càng lúc càng gần, khiến tim chàng đập loạn nhịp. Trong đầu chàng nhanh chóng vạch ra các lựa chọn, nhưng tất cả đều dẫn đến tình cảnh nguy hiểm.

“Nếu dừng lại, ta sẽ bị phản vệ... Nhưng nếu tiếp tục, lũ ma thú kia sẽ đến... Khốn thật!” Trương Vệ nghiến răng, lòng dạ rối bời.

Gruu... Gruu...

Tiếng tru vang lên ngay sát bên tai. Áp lực lớn đến mức Trương Vệ cảm nhận được từng hơi thở nặng nề của lũ ma thú. Bất giác, chàng quyết định liều mạng, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, không gian đột nhiên yên lặng đến kỳ lạ.

Sự im ắng bất ngờ khiến chàng kinh ngạc. Chàng khẽ lắc đầu qua lại, cố gắng xác định tình hình, thì bất chợt một giọng nói trong trẻo vang lên:

“Đừng lo lắng! Cứ tiếp tục việc mà đệ cần làm, đã có ta ở đây rồi.”

Giọng nói ấy quen thuộc, khiến Trương Vệ mở to mắt. Chàng thì thầm, đầy kinh ngạc:

“Như Tuyết tỷ!”

Từ trên không trung, một bóng dáng đáp xuống. Kinh Như Tuyết, thân vận trường bào trắng thuần, xuất hiện giữa ánh trăng mờ ảo, tựa như thiên sứ hạ phàm.

Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng phất tay, một kết giới vô hình lập tức hiện lên, che khuất toàn bộ ánh sáng phát ra từ Trương Vệ. Kết giới này như một bức tường kiên cố, ngăn cách chàng khỏi toàn bộ hiểm nguy bên ngoài.

“Tiếp tục tu luyện đi,” Kinh Như Tuyết cất giọng dịu dàng, đôi mắt ánh lên sự tự tin tuyệt đối.

Trương Vệ khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào. Sự hiện diện của Kinh Như Tuyết khiến chàng an tâm, tập trung toàn bộ tinh thần vào việc đột phá công pháp.

Trong bóng đêm, ánh mắt của Kinh Như Tuyết quét qua cánh rừng. Từng luồng sát khí phát ra từ lũ ma thú đều bị hắn áp chế hoàn toàn. Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên đôi môi, tựa như hắn biết chắc rằng, chỉ cần có hắn ở đây, mọi nguy hiểm đều sẽ được hóa giải.

Bạn đang đọc Đại Lục Liên Hoa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.