Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đột phá.

Tiểu thuyết gốc · 2017 chữ

Thời gian như nước, lặng lẽ trôi đi chẳng chờ đợi ai. Chỉ trong một cái chớp mắt, ánh sáng ban mai đã nhường chỗ cho cái nắng chói chang của buổi trưa.

Hôm nay là ngày thứ tư Trương Vệ trở lại Vấn Lạc Nhai, nơi mà chàng quyết tâm tận dụng mọi cơ hội để thúc đẩy quá trình tu luyện, hòng tiến thêm một bước trên con đường đầy gian nan này.

Trải qua ba ngày chuẩn bị, những viên đan dược quý giá cuối cùng cũng đã được luyện chế thành công. Chỉ còn bước cuối cùng: chuyển hóa chúng thành năng lượng, dung hòa với cơ thể để củng cố tu vi. Đây là giai đoạn quan trọng nhất, và cũng nguy hiểm nhất.

Không để lãng phí thêm một khắc nào, Kinh Như Tuyết đích thân dẫn Trương Vệ đến một gian phòng rộng lớn, nằm sâu trong trung tâm của trang viện.

Khi cánh cửa gỗ nặng nề khép lại, không gian bên trong lập tức trở nên tĩnh mịch, bốn bề là tường đá dày đặc, không để lọt một tia sáng từ bên ngoài. Ánh sáng duy nhất trong phòng phát ra từ những dãy đèn cầy được xếp thành hình bát quái ở các góc. Ánh lửa vàng nhạt lung linh, chiếu rọi lên những bức tường, tạo nên một khung cảnh huyền ảo đầy bí ẩn.

"Cởi áo ra." Giọng nói của Kinh Như Tuyết vang lên, trầm thấp nhưng không cho phép kháng cự.

Hắn chỉ tay về phía trung tâm gian phòng, nơi đặt một bàn kỳ môn độn giáp. Chiếc bàn này được chế tác từ loại gỗ đen tuyền quý hiếm, trên bề mặt khắc chi chít những ký tự cổ xưa, từng vòng tròn kỳ môn được thiết kế như những bậc thang xoắn ốc, tầng tầng lớp lớp giao nhau. Tâm điểm của bàn là một khối tròn nhẵn bóng, vừa đủ cho một người ngồi vào, xung quanh là những rãnh nhỏ chứa các loại phù văn phức tạp, như đang chờ đợi được kích hoạt.

"Sau khi cởi áo, đệ ngồi lên đây." Kinh Như Tuyết tiếp tục.

Dặn dò xong, hắn bước tới một chiếc bàn nhỏ ở góc phòng. Từ trong tay áo, hắn lấy ra hai lọ thủy tinh trong suốt, đặt cẩn thận lên mặt bàn.

Trong một lọ, những viên đan dược màu xanh lục điểm vàng, nhỏ như hạt đậu, phát ra ánh sáng nhàn nhạt dưới ánh đèn. Đây chính là Hồi Hồn Dung Huyết Đan, một loại đan dược hiếm có, dùng để khôi phục khí huyết và điều hòa kinh mạch. Lọ còn lại chứa những viên đan dược màu vàng chuối, sáng bóng như được phủ một lớp sáp, chính là Chân Khí Đan, dùng để tăng cường nội lực và củng cố căn cơ.

Nghe lời Kinh Như Tuyết, Trương Vệ không chút do dự. Chàng nhanh chóng trút bỏ áo ngoài, để lộ tấm lưng trần rắn chắc, từng vết sẹo mờ nhạt hằn lên như minh chứng cho những tháng ngày gian khổ mà chàng đã trải qua.

Bước lên bàn kỳ môn độn giáp, Trương Vệ ngồi xuống vị trí trung tâm, hai chân xếp bằng ngay ngắn.

Khi thân thể vừa chạm vào bề mặt gỗ lạnh lẽo, một âm thanh vang lên:

Lạch... cạch...

Âm thanh kéo dài, kèm theo đó là sự chuyển động. Chiếc bàn kỳ môn bắt đầu xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, trong khi các vòng tròn bên dưới xoay ngược chiều. Riêng vòng ngoài cùng lại đồng bộ với chuyển động của Trương Vệ, tạo nên một cảnh tượng kỳ dị.

Từng ký tự trên bàn kỳ môn lần lượt phát sáng, ánh sáng từ chúng như dòng nước chảy, lan tỏa ra các rãnh phù văn. Một cảm giác lạnh lẽo như băng giá dần dần thấm vào da thịt Trương Vệ, khiến chàng không khỏi rùng mình.

"Sao hả, cảm giác thế nào?"

Từ xa, giọng nói của Kinh Như Tuyết vang lên, mang theo chút ý cười, nhưng ánh mắt lại như đang quan sát từng phản ứng nhỏ nhất của Trương Vệ.

"Đệ cảm thấy hơi lạnh... ngoài ra thì có chút căng thẳng." Trương Vệ thành thật đáp, giọng nói có phần khô khốc.

"Không có gì bất thường là tốt."

Kinh Như Tuyết gật đầu, sau đó xòe bàn tay phải ra trước mặt Trương Vệ. Một viên đan dược trắng muốt, nhỏ cỡ viên bi, hiện ra trong lòng bàn tay hắn. Đây chính là Nguyệt Ngưng Chân Khí Đan, đan dược chủ chốt trong buổi tu luyện hôm nay.

"Uống đi. Còn nhớ khẩu quyết tâm pháp không?"

Dù chiếc bàn kỳ môn vẫn đang xoay chậm, Trương Vệ gật đầu đáp:

"Đệ nhớ."

"Hảo! Nếu đệ quên, thì khỏi ăn cơm trưa hôm nay. Đã vậy còn dậy muộn, nếu thêm chuyện này nữa thì chắc chắn mềm xương rồi!"

"Hì, đệ xin lỗi. Tại giường êm nệm ấm quá mà." Trương Vệ cười gượng, rồi khi bàn xoay tới vị trí thuận tiện, hắn nhanh chóng cầm lấy viên Nguyệt Ngưng Chân Khí Đan và nuốt xuống.

Viên đan vừa chạm đầu lưỡi, lập tức tan ra, để lại vị ngọt thanh mát như kẹo, khiến Trương Vệ cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Kinh Như Tuyết thấy vậy, liền bấm nhanh ngón tay qua các đầu ngón khác, ánh mắt sắc bén lướt qua bàn kỳ môn độn giáp. Hắn nói:

"Đệ cứ ngồi yên. Khi nào ta nói 'Khai' lập tức nhắm mắt và bắt đầu đọc khẩu quyết. Chuyên tâm tuyệt đối, dù đau thấu xương hay cắt da cắt thịt, cũng không được dừng lại. Nếu không... hậu quả khôn lường."

Nghe những lời ấy, Trương Vệ cảm thấy một luồng áp lực vô hình đè nặng lên tâm trí. Nhưng ánh mắt chàng vẫn ánh lên sự kiên định, không chút sợ hãi.

"Được! Dù có bán mạng, đệ cũng không dừng lại."

Bẵng đi thêm hai khắc, ánh sáng bên ngoài đã đạt đến đỉnh điểm. Mặt trời trên cao, chiếu rọi xuống mặt đất nguồn dương khí vô tận, cũng là thời khắc thiên địa hòa hợp, năng lượng mạnh mẽ nhất trong ngày.

Kinh Như Tuyết đứng trước bàn kỳ môn độn giáp, ánh mắt sắc bén như chim ưng, tay áo khẽ phất lên. Một đạo quang khí từ lòng bàn tay hắn bắn ra, như một dải lụa trắng uốn lượn, chạm vào trung tâm bàn kỳ môn.

Ầm!

.

Cả bàn kỳ môn lập tức phát sáng, những vòng tròn khắc đầy ký tự cổ xưa đồng loạt xoay chuyển. Ánh sáng từ các ký tự tỏa ra rực rỡ, phản chiếu lên vách tường, khiến cả gian phòng như biến thành một thế giới huyền bí.

Kinh Như Tuyết cao giọng, tiếng nói như chuông lớn, vang vọng khắp không gian:

"Khai!"

Ngay khi chữ "Khai" vang lên, các vòng tròn trên bàn kỳ môn phát ra tiếng động trầm đục, rồi từng vòng một tách ra khỏi bề mặt bàn, lơ lửng trong không trung. Hàng loạt hán tự cổ phát sáng rực rỡ, như những ngôi sao nhỏ, nhanh chóng tụ lại, tạo thành một tấm lưới ánh sáng bao phủ lấy Trương Vệ.

Trương Vệ vừa nghe chữ "Khai" lập tức nhắm chặt mắt, toàn thân bất động. Trong tiềm thức, những văn tự tâm pháp được khắc ghi từ trước hiện lên rõ ràng, từng chữ như chạm khắc vào não bộ. Hắn không chút do dự, nhẩm khẩu quyết một cách lưu loát, không sai sót lấy một chữ.

Giai đoạn đầu tiên của quá trình đột phá dường như trôi qua một cách êm đềm. Trương Vệ cảm nhận dòng năng lượng từ đan dược bắt đầu lan tỏa, nhẹ nhàng như dòng suối nhỏ chảy qua cơ thể. Chàng không khỏi thầm nghĩ:

"Chuyện này quả là đơn giản. Nhắm mắt cũng có thể qua. Như Tuyết tỷ đúng là làm quá."

Nhưng niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, chỉ chưa đầy một khắc sau, đan dược bắt đầu phát huy tác dụng mạnh mẽ. Một cơn lạnh lẽo như băng giá từ sâu trong cơ thể lan ra khắp các kinh mạch.

Trương Vệ không kìm được, toàn thân run rẩy, từng giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Sự tập trung của chàng bị xao nhãng trong thoáng chốc, nhưng ý chí mạnh mẽ giúp chàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Chàng cắn răng, gương mặt trở nên lạnh tanh, không để lộ bất kỳ biểu cảm nào.

Thời gian chậm rãi trôi qua, từng khắc dài như cả một thế kỷ. Kinh Như Tuyết quan sát kỹ lưỡng, thấy Trương Vệ đã vượt qua giai đoạn đầu tiên mà không gặp trở ngại lớn. Hắn khẽ gật đầu, thu lại quang khí trong tay, rồi trầm giọng nói:

"Kết ấn, chuẩn bị hấp thu tinh hoa nhật nguyên. Luân chuyển chân khí vào kỳ kinh bát mạch."

Nghe lệnh, Trương Vệ gật đầu khó nhọc. Chàng nhắm mắt, tập trung toàn bộ tinh thần, hai tay nhanh chóng kết thành một thủ ấn phức tạp ngay trước ngực.

Khi ấn thủ vừa hình thành, từ cơ thể Trương Vệ tỏa ra những luồng khí nóng hừng hực. Mồ hôi tuôn ra như suối, thấm ướt toàn thân, khiến chàng trông như vừa bước ra từ một phòng tắm hơi.

Gương mặt chàng đỏ bừng, các tĩnh mạch trên cơ thể nổi lên rõ rệt, như những con rắn nhỏ bò ngoằn ngoèo dưới làn da. Các huyệt vị trọng yếu trên cơ thể bắt đầu phập phồng, như thể chúng đang hô hấp, hút vào và đẩy ra dòng năng lượng mạnh mẽ.

Từng cơn đau nhói lên từ khắp các huyệt vị, như hàng ngàn cây kim đâm vào từng lỗ chân lông. Đau đớn đến mức Trương Vệ không thể ngăn mình phát ra những tiếng rên khe khẽ, nhưng chàng vẫn cắn răng chịu đựng, không hề có ý định dừng lại.

Thời gian trôi qua, thêm một nén nhang nữa. Từ các huyệt vị trên cơ thể từng cột khói trắng bốc lên, xoắn lại thành những luồng khí mỏng, bay lơ lửng trong không trung.

Cơn đau lúc này càng trở nên dữ dội hơn, như thể từng mảnh da thịt bị xé rách, từng khúc xương bị nghiền nát. Cảm giác đau đớn tột cùng này vượt xa sức tưởng tượng của Trương Vệ, nhưng chàng vẫn không ngừng nhẩm khẩu quyết, ánh mắt nhắm chặt, toàn thân run rẩy nhưng không hề lay chuyển.

Bên trong cơ thể chàng, một dòng chất lỏng màu xanh lục đang chảy qua các kinh mạch, len lỏi vào từng huyệt vị. Đây chính là tinh hoa từ Nguyệt Ngưng Chân Khí Đan, mang theo nguồn năng lượng tinh thuần, đang hòa vào cơ thể.

Dòng chất lỏng này không chỉ cung cấp năng lượng, mà còn rèn luyện các kinh mạch, mở rộng và củng cố chúng. Nhưng quá trình này không khác gì tra tấn, khi từng đoạn kinh mạch như bị xé rách rồi lại được vá lành ngay lập tức.

Từng chút, từng chút một, dòng năng lượng xanh lục chảy qua, để lại một luồng sáng mờ nhạt tại các huyệt vị. Đây chính là dấu hiệu cho thấy cơ thể Trương Vệ đang từng bước hấp thu và chuyển hóa đan dược thành chân khí, một bước quan trọng để củng cố tu vi.

Kinh Như Tuyết đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu trong đáy mắt lại ẩn chứa một chút tán thưởng. Hắn khẽ gật đầu, thì thầm:

"Quả không phụ lòng ta, ý chí của nó không tầm thường. Nếu vượt qua được lần này, tương lai nhất định có thể đi xa hơn nữa."

Bạn đang đọc Đại Lục Liên Hoa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.