Giao đấu quyền cước.
Tận mắt chứng kiến Hàn Nha Thảo bị lấy đi, cảm xúc trong lòng Trương Vệ trở nên hỗn loạn không thể diễn tả.
Phần ít là vì chàng đã tốn công gần nửa ngày mới tìm được nó, nhưng phần nhiều lại vì chàng không ngờ Hàn Nha Thảo vẫn còn khả năng tự vệ mạnh mẽ đến vậy.
Tưởng rằng mọi chuyện đã nằm trong tầm tay, nhưng chỉ trong chớp mắt, cơ hội ấy đã vuột khỏi tầm với, thậm chí rơi vào tay kẻ khác.
"Làm sao ta có thể nuốt trôi thất bại này?"
Suy nghĩ ấy trở thành chấp niệm, thiêu đốt tâm trí Trương Vệ. Dù người lấy Hàn Nha Thảo có là ai, chàng cũng quyết không từ bỏ.
Trong cơn giận dữ không kiềm chế, Trương Vệ lạnh lùng quát lớn:
"Nữ nhân đáng ghét, đứng lại cho ta!"
Lời vừa thốt ra, chàng lập tức vận toàn bộ sức mạnh vào cánh tay phải. Hỏa Chân Khí trong cơ thể cuồn cuộn như sóng lớn, nhanh chóng luân chuyển đến từng huyệt đạo trên cánh tay bị hàn khí đóng băng.
Sức nóng từ Hỏa Chân Khí khiến cơ thể Trương Vệ bốc lên từng làn khói mỏng. Hàn khí bám chặt trong người chàng bị ép ra ngoài, tan biến thành hơi nước.
Chỉ trong thoáng chốc, sự khống chế của hàn khí đã hoàn toàn bị phá vỡ. Đôi mắt Trương Vệ rực lửa, hừng hực ý chí, nhìn chằm chằm vào bóng dáng nữ nhân phía trước.
Nghe tiếng quát, nữ nhân dừng bước, nhưng không hề có vẻ gì hoảng sợ. Nàng quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Trương Vệ.
Không bỏ lỡ cơ hội, Trương Vệ lập tức sử dụng khinh công, lao đến trước mặt nàng. Khi cả hai đối diện, ánh mắt của Trương Vệ không khỏi mở to kinh ngạc.
Đối diện chàng là một đôi mắt đượm buồn, sâu thẳm như muốn nuốt chửng mọi ánh nhìn. Đôi mắt ấy ẩn chứa một sự cô độc khó diễn tả, phối hợp cùng khuôn mặt lạnh lùng vô cảm.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là những nét đặc biệt ấy không hề làm giảm đi vẻ đẹp của nàng. Trái lại, nữ nhân này sở hữu dung nhan tuyệt mỹ, đủ để khiến bất kỳ nam nhân nào cũng phải ngây ngất.
Trương Vệ thoáng rung động trước vẻ đẹp ấy, nhưng rất nhanh, chàng lấy lại bình tĩnh. Tâm trí chàng bị xoa dịu phần nào, nhưng ý chí giành lại Hàn Nha Thảo vẫn không hề suy giảm.
"Trương Vệ, ngươi không được yếu đuối như vậy!" Chàng tự nhủ. "Bằng mọi giá phải lấy lại thứ thuộc về mình!"
Sau khi ổn định tâm trạng, Trương Vệ nhíu mày, lớn giọng nói:
"Thứ ngươi vừa lấy là của ta. Biết điều thì giao trả lại đây!"
Nghe vậy, nữ nhân liếc mắt về phía chiếc giỏ tre sau lưng, khẽ nhìn Hàn Nha Thảo một lần, rồi quay lại đối diện Trương Vệ.
Nàng lạnh lùng hỏi:
"Ý ngươi là Hàn Nha Thảo?"
"Phải, chính là nó!" Trương Vệ gật đầu, ánh mắt kiên định.
Nữ nhân nhếch môi cười nhạt, giọng nói vẫn lạnh lùng:
"Nhưng ta đã hái nó. Lý do nào ngươi nói nó là của ngươi?"
Trương Vệ cứng giọng đáp:
"Ta đã tìm thấy nó trước. Chỉ vì sơ suất nhất thời mới để ngươi lấy đi. Bây giờ hãy trả lại đây!"
Nói đoạn, chàng xòe bàn tay về phía nàng, vẻ mặt chắc chắn như thể lời nói của mình sẽ khiến nữ nhân này ngoan ngoãn giao trả Hàn Nha Thảo.
Nhưng trái ngược với mong đợi, nữ nhân thẳng thừng đáp:
"Không trả!"
Lời nói của nàng cứng rắn, ánh mắt đầy vẻ khẳng định, như thể muốn nói rằng chàng không có bất kỳ cơ hội nào.
Đôi mắt nàng khẽ nheo lại, quét nhanh một lượt từ đầu đến chân Trương Vệ, rồi cười khẩy, giọng nói đầy trào phúng:
"Đất này không phải của ngươi, cây cũng không do ngươi trồng. Thực lực ngươi yếu kém, không thuần phục được Hàn Nha Thảo thì nên chấp nhận sự thật đi."
Nàng ngừng lại một chút, rồi tiếp lời, giọng nói lạnh lùng nhưng mang theo sự thách thức:
"Nếu ngươi thực sự có bản lĩnh, hãy đến mà lấy nó từ tay ta!"
Trước sự thách thức của đối phương, Trương Vệ bất giác thốt lên một chữ:
"Cô..."
Âm thanh khàn đặc, lẫn trong đó là cơn giận dữ đang dâng trào. Chàng vung nắm đấm siết chặt lên cao, giọng nói trầm thấp nhưng không giấu được sự kích động:
"Đừng ép người quá đáng!"
Lời vừa dứt, Trương Vệ chợt nhận ra bản thân đã trở nên thô lỗ đến mức không thể tự kiềm chế. Điều này khiến chàng giật mình, lòng thầm chất vấn:
"Rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy? Chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt, ngươi lại trở nên như thế sao? Hãy bình tĩnh lại!"
Nghĩ đoạn, ánh mắt chàng lướt nhanh, cẩn thận đánh giá nữ nhân trước mặt.
"Không nên gây chuyện với cô ta thì hơn. Khí tức tuy mơ hồ, nhưng rõ ràng thực lực người này nhỉnh hơn ta."
Ý nghĩ ấy vừa nảy lên, mồ hôi trên trán Trương Vệ liền rịn ra.
"Xem ra ta nên từ bỏ Hàn Nha Thảo này, tìm một cây khác thì hơn. Tránh rước họa vào thân."
Nhưng ngay lúc Trương Vệ vừa định thoái lui, nữ nhân bất chợt nhếch môi cười nhạt. Nụ cười ấy đầy vẻ khinh miệt, như một lưỡi dao sắc bén cứa thẳng vào lòng tự tôn của chàng.
Khí huyết trong người Trương Vệ lập tức sục sôi, ý định rút lui bị đập tan. Chàng nghiến răng, khẳng khái đáp:
"Nơi này vốn dĩ vô chủ, nhưng cô nương cũng nên hiểu rõ lý lẽ. Quái thú do ta diệt, đường này do ta mở, thì lẽ hiển nhiên Hàn Nha Thảo phải thuộc về ta. Nếu cô nương biết điều thì hãy trả lại đây. Còn không, dù cô nương là ai, ta cũng quyết không nhân nhượng!"
Ngữ khí của chàng mạnh mẽ, giọng điệu cương quyết, nhấn mạnh từng từ như muốn truyền đạt rằng, nếu cần, chàng sẵn sàng dùng vũ lực để giành lại Hàn Nha Thảo.
Nữ nhân nghe vậy, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo. Nàng nhếch môi, cười nhạt:
"Sáo rỗng! Ngươi nói thì hay lắm, nhưng rốt cuộc vẫn không làm được gì. Thay vì ba hoa, hãy chứng minh bản lĩnh của mình đi!"
Dứt lời, nàng cười khẩy một tiếng, giọng nói cứng rắn:
"Vẫn câu nói đó. Không trả!"
Trước thái độ không chút nhân nhượng của đối phương, Trương Vệ không khỏi nín lặng. Nữ nhân này, không hề dễ đối phó như chàng đã nghĩ.
Bằng một câu "không trả", nàng đã ngầm tuyên bố rằng: "Ta không sợ ngươi."
Điều này cũng đồng nghĩa với việc lời khiêu chiến của Trương Vệ đã được chấp nhận.
Chính vì thế, chàng rơi vào tình thế hoàn toàn khác biệt so với dự tính ban đầu. Chàng từng nghĩ rằng một nữ nhân yếu đuối sẽ sợ hãi trước lời đe dọa, dễ dàng hoàn trả Hàn Nha Thảo. Nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại.
Nữ nhân này cứng rắn đến mức khiến Trương Vệ phải căng thẳng gấp bội.
"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng." Chàng thầm nhắc nhở bản thân, cố gắng cân nhắc thật kỹ trước khi hành động.
Tuy nhiên, sự ngập ngừng và thiếu quyết đoán của Trương Vệ lại khiến nữ nhân càng thêm khinh thường. Nàng liếc nhìn chàng một lần nữa, rồi quay mặt bước đi, để lại một câu nói lạnh lùng:
"Đã là nam nhân, đừng để tiểu tiết vặt vãnh làm vướng bận nắm đấm. Ngươi vẫn còn trẻ con lắm. Về nhà đi, nơi này không dành cho ngươi."
Câu nói ấy như một nhát búa nện mạnh vào lòng tự tôn của Trương Vệ, khiến mọi ý nghĩ buông xuôi trong đầu chàng lập tức bị gạt bỏ.
"Không được! Ta không thể để nàng xem thường mình như vậy!"
Trương Vệ hít sâu một hơi, ánh mắt bừng lên quyết tâm. Bàn chân chàng đạp mạnh xuống nền đất, khiến mặt đất rung lên một chút.
"Là ngươi ép ta!"
Dù Trương Vệ lớn tiếng, nữ nhân vẫn thản nhiên cất bước rời đi. Nhưng khi nàng vừa nhấc chân, Trương Vệ đã lao tới như một mũi tên, nhắm thẳng vào chiếc giỏ sau lưng nàng.
Khoảnh khắc khoảng cách chỉ còn trong gang tấc, Trương Vệ mừng thầm trong lòng. Nhưng đúng lúc ấy, nữ nhân khẽ nghiêng người, tránh né trong gang tấc, khiến chàng mất đà, lao thẳng về phía trước.
"Nguy!"
Trương Vệ thốt lên, nhưng chưa kịp định thần, một cước của nữ nhân đã nhắm thẳng vào mạn sườn bên trái của chàng.
Tuy nhiên, với kinh nghiệm chiến đấu của mình, Trương Vệ lập tức xoay người, dùng phần cơ mềm ở bụng đỡ lấy đòn tấn công. Đồng thời, chàng đưa tay phải ra trước, hấp thu phần lớn lực đạo từ cú đá. Cước pháp của nữ nhân rơi trọn vào lòng bàn tay chàng.
Đăng bởi | Leotam5 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 12 |