Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tẩu vi thượng sách.

Tiểu thuyết gốc · 1611 chữ

Ma Khuyển Vương sừng sững đứng đó, tựa một ngọn núi đen ngòm giữa trời chiều tịch mịch. Thân hình khổng lồ của nó phủ bóng xuống cả một vùng đất, tựa như muốn nuốt chửng ánh sáng cuối ngày. Gió lạnh thổi qua, cuốn theo mùi tanh nồng từ cơ thể nó, khiến không khí xung quanh như đông cứng lại.

Khoảnh khắc Ma Khuyển Vương dừng lại, cả không gian như bị một luồng sức mạnh vô hình bóp nghẹt. Lớp lông đen trên người nó dựng đứng, từng sợi như những thanh thép sắc bén, phản chiếu ánh đỏ kỳ dị. Một làn sóng năng lượng từ trong cơ thể nó trào ra, khiến mặt đất rung chuyển, đá vụn trên mặt đất không ngừng nảy lên rồi vỡ vụn.

Hai bàn tay khổng lồ của Ma Khuyển Vương giơ cao, giữa lòng bàn tay, hai khối cầu năng lượng đang dần hình thành. Chúng xoay tròn, rực sáng, tựa như hai mặt trời nhỏ đang bùng cháy. Từng luồng gió từ bốn phương tám hướng bị hút vào, xoáy tròn xung quanh hai khối cầu, tạo thành một cơn lốc dữ dội. Âm thanh gió rít sắc nhọn như tiếng than khóc của ngàn vạn linh hồn bị đọa đày, len lỏi vào tai Trương Vệ, khiến chàng đau nhức đến mức không thể chịu nổi.

Chàng nhíu mày, hai tay ôm chặt lấy tai, nhưng vẫn không ngăn được cảm giác như có kim nhọn đâm vào màng nhĩ. Mồ hôi lạnh túa ra, nhỏ giọt xuống đất.

"Không ổn! Nếu cứ thế này, màng nhĩ của mình e rằng sẽ bị xé rách!"

Trương Vệ nghiến răng, không dám chần chừ. Chàng nhanh chóng vận chân nguyên, tụ lực vào lòng bàn tay, tạo thành hai mảng năng lượng mỏng tựa như hai chiếc bánh dày, áp chặt lên tai. Lớp năng lượng này không chỉ giảm thiểu áp lực từ âm thanh mà còn bảo vệ màng nhĩ chàng khỏi nguy cơ bị phá hủy. Tuy nhiên, cái giá phải trả là thính giác của chàng giờ đây gần như bị phong bế hoàn toàn.

Nhìn về phía Ma Khuyển Vương, Trương Vệ cảm nhận rõ ràng áp lực khủng khiếp từ hai khối cầu năng lượng đang dần lớn mạnh. Gió cuốn ngày càng mạnh, ép chàng phải ngồi thấp xuống, lưng tựa vào những thân cây làm vật cản. Nhưng chúng cũng đã bắt đầu rung chuyển, chậm rãi sụp đổ.

"Không được! Nếu còn kéo dài, ngay cả nơi này cũng sẽ bị phá hủy hoàn toàn!"

Ánh mắt Trương Vệ lóe lên vẻ quyết tuyệt. Chàng hít sâu một hơi, chân nguyên trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, ngọn lửa đỏ rực bùng lên bao phủ toàn thân.

"Hỏa Bộ!"

Một tiếng quát khẽ vang lên. Trương Vệ đạp mạnh xuống đất, thân hình bắn vọt đi như một mũi tên, để lại trên mặt đất những vệt lửa cháy xém. Từng bước chạy của chàng mang theo sức nóng hừng hực, mỗi lần chạm đất đều để lại một đốm lửa nhỏ, cháy rực rồi tàn lụi.

Nhưng Ma Khuyển Vương không để chàng trốn thoát dễ dàng. Ngay khi Trương Vệ vừa lao đi, hai khối cầu năng lượng trong tay nó đã đạt đến cực hạn. Một tiếng gầm vang vọng như sấm động, hai khối cầu lập tức rời khỏi tay, lao vút về phía chàng.

Khối cầu vừa rời tay, không gian lập tức biến đổi. Một cơn bão năng lượng quét qua, cuốn phăng tất cả mọi thứ trên đường đi. Đất đá bị xé nát, bụi bặm mù mịt, hai khối cầu như hai ngọn lửa đỏ rực, được bao quanh bởi những tia sét tím loang loáng, mang theo uy lực hủy thiên diệt địa.

Hai khối cầu cày sâu xuống đất, để lại hai rãnh dài, lao thẳng về phía Trương Vệ. Dù chưa chạm tới, nhưng áp lực từ chúng đã khiến chàng cảm nhận rõ ràng cái chết đang cận kề.

"Uy lực này... mình không thể chống lại!"

Cảm giác sợ hãi trào lên, nhưng Trương Vệ không để nó chi phối. Trong khoảnh khắc sinh tử, chàng dồn toàn bộ chân nguyên vào hạ bộ, tăng tốc đến cực hạn. Mỗi bước chân giờ đây đều mang theo toàn bộ sức mạnh còn lại của chàng, từng vệt lửa kéo dài trên mặt đất như dấu tích của một kẻ đang chạy trốn khỏi lưỡi hái tử thần.

Sau lưng, hai khối cầu năng lượng tiếp tục lao tới, xé toạc không gian, mang theo tiếng rít ghê rợn. Chỉ cần chậm lại một khắc, Trương Vệ biết mình sẽ bị nghiền nát thành tro bụi.

Trương Vệ vừa lướt đi vừa không ngừng thay đổi hướng chạy, tận dụng địa hình rừng rậm để che giấu bản thân. Mỗi lần đổi hướng, chàng đều ngoái đầu lại, ánh mắt đầy cảnh giác. Thế nhưng, cảnh tượng hiện ra sau lưng khiến chàng không khỏi kinh hãi.

Hai khối năng lượng khổng lồ đã hóa hình thành hai con báo đỏ trắng, thân thể rực cháy như ngọn lửa, bốn chân đạp mạnh xuống đất, mỗi bước đi để lại những vết cháy đen sâu hoắm. Chúng lao đi với tốc độ kinh người, nhe nanh vuốt sắc bén, hủy diệt tất cả mọi thứ trên đường. Những thân cây to lớn bị bứng gốc, đất đá tung lên, tạo thành một con đường hỗn độn kéo dài đến tận chân trời.

“Chết tiệt! Nó có thể điều khiển cả từ xa!” Trương Vệ nghiến răng, trong lòng không khỏi dậy lên cảm giác tuyệt vọng. Dù chàng đã thay đổi hướng chạy liên tục, hai con báo vẫn bám sát không rời, như thể bị một sợi dây vô hình dẫn dắt.

Chàng hiểu rõ lý do. Ngay khi vận dụng chân khí để kích phát Hỏa Bộ, khí tức của chàng đã trở thành ngọn hải đăng sáng rực trong mắt những kẻ có thực lực cao thâm như Ma Khuyển Vương. Không cần nhìn, nó cũng có thể dễ dàng nắm bắt được vị trí của chàng.

Khoảng cách giữa Trương Vệ và hai con báo chỉ còn bốn trượng, một khoảng cách nguy hiểm đến nghẹt thở. Từng đợt sóng nhiệt từ hai con báo tỏa ra, khiến không khí xung quanh trở nên ngột ngạt, như muốn thiêu đốt cả da thịt.

“Không được, nếu cứ thế này, mình sẽ bị chúng nuốt chửng!” Trương Vệ thầm rủa, ánh mắt lóe lên tia quyết tâm. Chàng tiếp tục lao sâu vào rừng, tận dụng những thân cây to lớn làm vật cản, hy vọng chúng có thể kìm hãm tốc độ của hai con báo.

Thế nhưng, hy vọng ấy nhanh chóng bị dập tắt. Hai con báo không hề giảm tốc, chúng lao thẳng vào những thân cây, phá tan tất cả như lưỡi dao nóng cắt qua bơ. Cánh rừng dần biến thành một mảnh đất hoang tàn, cây cối đổ rạp, bụi đất mù mịt. Tốc độ của chúng ngày càng nhanh, áp lực lên Trương Vệ cũng càng lúc càng lớn.

Cuối cùng, nhận ra rằng không thể tiếp tục chạy trốn, Trương Vệ đột ngột dừng lại. Chàng xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hai con báo đang lao tới, tựa như hai ngọn đèn pha sáng rực giữa bóng tối, chuẩn bị nuốt chửng mọi thứ trên đường đi.

“Đối đầu với nó? Không thể nào...” Chàng lẩm bẩm, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm một phương án khác.

Từ xa, Ma Khuyển Vương đột nhiên siết chặt bàn tay. Hai con báo đỏ trắng lập tức hòa quyện vào nhau, xoay tròn như một cơn lốc, tạo thành một quả cầu năng lượng khổng lồ cao hơn hai mươi trượng. Quả cầu rực cháy, tia sét tím loang loáng xung quanh, khí thế hủy thiên diệt địa.

Trương Vệ không kịp phản ứng, quả cầu đã lao qua chỗ chàng đứng, cuốn phăng tất cả mọi thứ trên đường. Chỉ trong tích tắc, nó đã vượt qua hơn hai dặm, đâm thẳng vào một ngọn núi lớn phía xa.

“Uỳnh!”

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên. Ngọn núi hùng vĩ bị quả cầu nuốt chửng, trong nháy mắt tan thành cát bụi, biến mất hoàn toàn như chưa từng tồn tại. Sóng xung kích lan ra, cuốn phăng bụi đất, để lại một khoảng không gian trống rỗng đầy chết chóc.

Ở phía xa, Ma Khuyển Vương cảm nhận được rằng khí tức của Trương Vệ đã biến mất hoàn toàn. Nó khẽ gầm lên, hơi nóng phả ra từ mũi như một cơn gió mạnh, rồi hậm hực quay lưng bỏ đi, không buồn kiểm tra lại. Từng bước chân nặng nề của nó khiến mặt đất rung chuyển, dần khuất dạng trong ánh chiều tà.

Cánh rừng giờ đây chỉ còn lại sự hoang tàn. Những ma thú cấp thấp ẩn nấp trong bóng tối bắt đầu lũ lượt quay lại, cảm nhận rằng cuộc chiến đã kết thúc. Khi màn đêm buông xuống, bóng tối dày đặc bao trùm Ma Thú Hạch, như một tấm màn đen che giấu mọi dấu vết. Cảnh vật xung quanh dần được khôi phục, tựa như chưa từng có một trận chiến kinh thiên động địa nào xảy ra.

Chỉ có điều, bóng dáng của Trương Vệ đã hoàn toàn biến mất, không ai biết chàng sống hay chết?

Bạn đang đọc Đại Lục Liên Hoa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.