Thần Châm Truy Mệnh.
Cánh cổng màu đen to lớn sừng sững, được chế tác từ U Lan Thạch – loại thạch hiếm thấy và cực kỳ kiên cố, hiện lên đầy uy nghiêm. Loại đá này mang một đặc điểm đặc biệt: từng làn khói mỏng như thực như ảo không ngừng tỏa ra từ bề mặt, lan rộng khắp phạm vi xung quanh, tạo nên cảm giác như nó chứa đựng một nguồn năng lượng quỷ dị và bí ẩn bên trong.
Chính giữa cánh cổng, hình đầu của hai con Điểu Sư được điêu khắc tinh xảo, từng chi tiết nhỏ nhất đều hiện lên sống động. Đôi mắt sắc lạnh của chúng như đang chăm chú quan sát mọi thứ, mang theo một áp lực vô hình đè nặng lên những kẻ dám tiến gần.
Phía trên cánh cửa, hai hố lõm sâu vào trong được điêu khắc hình thân của hai con Mãng Xà, phần thân uốn lượn men theo rãnh cửa, kéo dài xuống tận đáy. Tại phần chân cánh cổng, chỉ cách mặt đất khoảng ba tấc, là đầu của hai con mãng xà, miệng mở rộng, răng nanh sắc bén nhe ra, như thể sẵn sàng tấn công bất kỳ kẻ nào dám bước qua ranh giới.
Không gian vốn đã quỷ dị, lại càng thêm đáng sợ bởi màn đêm đen đặc bao phủ. Bầu không khí u ám ấy khiến bất kỳ ai bước vào cũng cảm thấy bất an, như thể nơi đây không thuộc về thế giới của con người.
Nhưng điều khiến tình cảnh trở nên nguy hiểm hơn cả là ba mươi con Xà Độc đang đứng rải rác trên khoảng đất trống trước cánh cổng. Những con quái vật này, với thân hình to lớn và ánh mắt đỏ ngầu, là mối đe dọa thực sự.
Thẩm Y Y, lúc này vừa đặt chân xuống mặt đất, toàn thân đã tê liệt vì vết thương ở chân. Chấn thương từ lần đối đầu với Ma Khuyển Vương không những chưa lành mà còn ngày càng nghiêm trọng hơn, khiến nàng phải chịu đựng cơn đau đớn dữ dội.
Không mang theo dược liệu phòng thân, tình trạng của nàng càng thêm nguy cấp. Là một Dược Sư kiêm Y Sư, nàng vốn dĩ có thể tự chữa trị, nhưng tình huống hiện tại lại hoàn toàn bất lợi. Các loại kim châm nàng mang theo đều dùng để tấn công hoặc hồi phục nội lực, không phải để chữa trị chấn thương nghiêm trọng như thế này.
Vì cứu mạng cả hai, Thẩm Y Y đã trả giá đắt, và giờ đây cơ thể nàng gần như kiệt quệ. Đôi môi đỏ hồng đầy quyến rũ nay đã trắng bệch, sắc mặt tái nhợt, từng hơi thở trở nên khó khăn hơn.
Trương Vệ, chàng thiếu niên tuấn tú với bộ y phục đã loang lổ vết máu, ánh mắt tràn đầy lo lắng, chăm chú nhìn vào vết thương của nàng. Chàng muốn đưa tay giúp đỡ, nhưng cơ thể vốn đã cạn kiệt sức lực không cho phép.
"Bịch!"
Tiếng ngã xuống của Trương Vệ vang lên trong không gian tĩnh lặng. Lượng máu chàng mất đi từ vết thương trên tay, cộng thêm việc vận động không ngừng suốt cả ngày, đã khiến cơ thể không chịu nổi, buộc chàng phải khuỵu xuống.
Tiếng động nhỏ nhưng đầy nguy hiểm ấy ngay lập tức thu hút sự chú ý của lũ Xà Độc. Ánh mắt đỏ ngầu của chúng đồng loạt hướng về phía hai người, như những kẻ săn mồi phát hiện con mồi yếu ớt.
Cả hai giờ đây chẳng khác nào cá nằm trên thớt, hoàn toàn bất lực trước tình thế hiểm nghèo.
Thẩm Y Y, dù cơ thể run rẩy vì đau đớn, vẫn cố gắng gượng dậy. Vết thương ở chân hành hạ nàng đến mức như muốn lấy đi toàn bộ ý chí. Nhưng nàng biết, nếu không chiến đấu, cả hai sẽ chết.
Ánh mắt kiên định, nàng nhìn lũ Xà Độc đang rục rịch tiến lại gần, cắn mạnh vào môi đến bật máu để giữ cho bản thân tỉnh táo. Một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ đôi môi trắng bệch, nhưng nàng không hề nao núng.
Bàn tay yếu ớt run rẩy đưa vào ngực áo, lấy ra một cây kim châm nhỏ, dài chừng một tấc. Với tất cả sức lực còn lại, nàng ghim kim châm vào huyệt đạo trên chân, tạm thời phong bế cơn đau, lấy lại chút sức lực cuối cùng.
Hít một hơi thật sâu, nàng cười lạnh, ánh mắt sáng lên đầy quyết tâm:
"Các ngươi nghĩ rằng bọn ta đến đây để nộp mạng hay sao? Hừ, chưa biết được ai là con mồi của ai đâu!"
Đáp lại lời thách thức của Thẩm Y Y là sự hung hăng đầy khát máu của bọn Xà Cổ. Những sinh vật này có thân trên mang hình dáng người, nhưng phần thân dưới lại là rắn, và phần đầu vẫn giữ nguyên nét hung tợn của loài thú. Chúng lè lưỡi dài, phát ra những âm thanh ghê rợn, ánh mắt đỏ rực tràn đầy khát khao lao đến. Dường như đã lâu rồi chúng không có con mồi nào lọt vào nơi này, và sự hiện diện của hai người trước mặt chính là bữa ăn miễn phí mà chúng chờ đợi.
Thẩm Y Y liếc nhìn Trương Vệ, người đang bất tỉnh ngay bên cạnh. Gương mặt chàng trai trẻ lộ rõ những dấu hiệu không ổn, thần sắc tái nhợt, hơi thở yếu ớt. Một cơn đau nhói dâng lên từ vết thương trên chân, nhưng nàng cắn răng chịu đựng, cố hít một hơi thật sâu để trấn áp sự mệt mỏi đang xâm chiếm cơ thể.
Với ánh mắt kiên định, nàng đưa tay lấy ra những cây kim châm khác, vận chân khí vào chúng. Từng luồng năng lượng mang sắc xanh lục bắt đầu lan tỏa từ lòng bàn tay nàng, bao bọc lấy những cây kim châm nhỏ bé. Nguồn năng lượng từ chân khí bạo phát ra, bao phủ toàn thân nàng trong một quầng sáng màu xanh lá rực rỡ, như một ngọn lửa sống động.
“Phong Châm Hoán Huyết.”
Kim châm nhỏ bé khi được hấp thụ chân khí liền phát ra ánh sáng hồng nhạt, mỗi lúc một sáng rực. Khi đã tích tụ đủ năng lượng, Thẩm Y Y nhẹ nhàng nhưng dứt khoát phi những cây kim châm ấy vào các huyệt vị trên lưng Trương Vệ. Những cây kim khi chạm vào cơ thể chàng liền tiếp tục phát sáng, truyền nguồn năng lượng vào từng mạch máu, từng kinh mạch đang yếu ớt.
Chỉ khi thần sắc của Trương Vệ dần khôi phục, hơi thở trở nên đều đặn hơn, ánh mắt của nàng mới rời khỏi chàng.
Lúc này, Thẩm Y Y quay lại đối diện với bọn Xà Cổ. Những sinh vật hung tợn ấy vẫn không ngừng di chuyển, ánh mắt tràn đầy sát ý. Nàng chậm rãi nâng một cây kim châm lên, kẹp chặt nó giữa hai ngón tay. Tay phải của nàng vung qua bên trái, ngang tai, trong khi ánh mắt tập trung cao độ, toàn bộ chân khí trong cơ thể nhanh chóng luân chuyển, dồn vào cây kim châm nhỏ bé ấy.
Từ hư vô, bảy đạo quang mang màu xanh lá xuất hiện, hội tụ lại nơi bàn tay nàng, bao bọc lấy kim châm, khiến nó phát sáng mỗi lúc một mạnh. Từng luồng năng lượng như những dòng chảy không ngừng truyền vào, khiến kim châm trở nên rực rỡ và sắc bén đến kinh người.
Thẩm Y Y lùi một bước, hai chân đặt vuông góc, ổn định tư thế. Khi năng lượng đã đạt đến cực hạn, nàng phóng kim châm về phía bọn quái vật, hét lớn:
“Thần Châm Truy Mệnh!”
Âm thanh xé gió vang lên chói tai, trước khi một tiếng “Oanh!” vang dội khắp không gian. Kim châm nhỏ bé khi được tẩm đầy chân khí đã trở thành một vũ khí hủy diệt, mang theo uy lực kinh thiên động địa. Bọn Xà Cổ chỉ kịp nghe tiếng gió rít lên, chưa kịp phản ứng thì đã bị xé toạc, thân thể tan biến trong nháy mắt.
Sau khi dồn toàn bộ sức lực vào chiêu thức, Thẩm Y Y không còn trụ nổi nữa. Nàng ngã xuống đất, bất tỉnh. Máu từ vết thương trên chân nàng không ngừng chảy, loang ra mặt đất lạnh lẽo.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trong lúc đó, Trương Vệ dần dần tỉnh lại. Chàng mở mắt, khẽ đảo quanh để quan sát tình hình. Nhưng ánh mắt chàng nhanh chóng dừng lại trên thân thể nhỏ bé của Thẩm Y Y đang nằm bất động gần đó. Không chút chần chừ, Trương Vệ vội chạy đến, nâng nàng vào lòng.
Chàng cúi xuống, cẩn thận xem xét vết thương của nàng. Sắc mặt Thẩm Y Y tái nhợt, hơi thở yếu ớt, gần như đứt quãng. Trong lòng Trương Vệ trào dâng một cảm giác khó tả, vừa lo lắng, vừa day dứt.
Nhớ đến lọ thuốc mà Như Tuyết đã đưa cho, chàng khẽ nhíu mày. Dù có chút do dự, nhưng khi nghĩ đến việc Thẩm Y Y đã vì mình mà chịu đựng bao nhiêu đau đớn, Trương Vệ không thể chần chừ thêm.
“Không nợ ơn, thì cũng nợ tình.”
Chàng lẩm bẩm, rồi mở lọ thuốc, đưa viên thuốc đến đôi môi đang dần mất đi sức sống của Thẩm Y Y, nhẹ nhàng đút vào.
Đăng bởi | Leotam5 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 10 |