U Vân Địa Cung (1).
Không gian bên trong U Vân Địa Cung tĩnh mịch lạ thường, sự yên lặng đến mức ngột ngạt khiến bất kỳ ai cũng phải cảnh giác. Ánh sáng nhàn nhạt từ những phiến đá vôi phát quang tạo nên một khung cảnh mờ ảo, càng làm tăng thêm vẻ bí ẩn của nơi này.
Thẩm Y Y chăm chú quan sát xung quanh. Từ góc khuất sâu bên trong địa cung, nàng lờ mờ nhận ra hình dáng của một cánh cổng lớn. Dường như đó là lối dẫn vào một địa đạo bí mật, được xây dựng tinh xảo ngay trong lòng đất.
Khung cảnh trước mắt đã xác nhận lời Trương Vệ nói khi nãy là sự thật.
Nàng quay sang nhìn chàng, ánh mắt nghiêm nghị, buộc miệng hỏi:
“Ngươi đã sẵn sàng chưa?”
Trương Vệ không chút do dự, đáp lời với vẻ mặt đầy quyết tâm:
“Lúc nào cũng sẵn sàng.”
“Được rồi, chúng ta vào thôi.”
Cả hai hiểu rõ hoàn cảnh của mình. Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bước vào sâu hơn trong lòng địa cung, đặt cược tất cả vào hy vọng mong manh rằng có thể tìm được lối thoát.
Dẫu biết rằng mình bị Trương Vệ vô tình kéo vào tình thế này, nhưng Thẩm Y Y đã sớm gạt bỏ mọi trách móc. Những cảm xúc tiêu cực ấy nàng đã để lại ngoài kia, nơi vách đá lạnh lẽo. Tuy nhiên, có một điều nàng đã quên, đó là hỏi Trương Vệ xem chàng lấy thuốc chữa trị cho nàng từ đâu.
Không để tâm thêm vào những chuyện vụn vặt, cả hai cẩn thận bước từng bước sâu hơn vào hang động thạch nhũ. Cấu trúc nơi này không khác mấy so với những hang động tự nhiên, ngoại trừ ánh sáng kỳ lạ phát ra từ những phiến đá, khiến người ta không khỏi tò mò.
Tuy nhiên, họ không có thời gian để tìm hiểu những điều bí ẩn ấy. Mục tiêu duy nhất là cánh cổng địa đạo phía trước. Đi được một lúc, họ cũng đến nơi.
Trước mặt họ là một gian phòng hình vuông, được xây dựng bằng những khối đá lớn ghép lại một cách hoàn hảo. Những dấu vết chạm khắc tinh xảo trên bề mặt đá cho thấy đây không phải là công trình tự nhiên, mà là tác phẩm do bàn tay con người tạo nên.
Tuy nhiên, sự kỳ vọng ban đầu nhanh chóng tan biến khi họ nhận ra kiến trúc này hướng xuống lòng đất, chứ không phải đi lên như họ vẫn hy vọng.
Gian phòng họ đang đứng không có cửa vào, ngoại trừ một lối đi duy nhất nằm ở phía cuối. Đó là một cầu thang dài, với hơn năm mươi bậc dẫn xuống sâu hơn.
Thẩm Y Y nhìn lối đi, trong lòng không khỏi thất vọng. Nàng thở dài, buông một câu chán nản:
“Xem ra, lối đi trước mặt chúng ta là đường xuống địa ngục. Còn đường lên thiên đường có lẽ không tồn tại ở đây rồi.”
Thấy nàng có vẻ mất tinh thần, Trương Vệ liền cố gắng pha trò để xua tan bầu không khí nặng nề:
“Ta nghĩ, một tên phế nhân như ta, xuống địa ngục có khi lại bị Diêm Vương trả về cũng nên.”
Tuy nhiên, lời nói đùa ấy dường như không thể khiến Thẩm Y Y thay đổi tâm trạng. Nàng giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, chỉ đáp ngắn gọn:
“Đi thôi!”
Nói xong, nàng bước nhanh về phía cầu thang, tiên phong đi trước. Trương Vệ không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ theo sau.
Hai người, một nam một nữ, một trước một sau, cẩn thận hạ từng bước chân xuống bậc thang đá. Không gian xung quanh tối tăm và ngột ngạt, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ những phiến đá vôi soi lối đi.
Khi họ đến được gian phòng tiếp theo, cảnh tượng hiện ra trước mắt không khác gì so với nơi họ vừa rời đi. Gian phòng vuông vức, những khối đá lớn ghép kín, và phía cuối lại là một cầu thang khác dẫn xuống sâu hơn.
Thẩm Y Y nhìn cảnh tượng lặp lại, lòng không khỏi dâng lên sự nghi hoặc. Còn Trương Vệ, tuy không nói gì, nhưng vẻ mặt chàng cũng hiện rõ sự lo lắng.
Con đường phía trước dường như dài vô tận, và họ không biết điều gì đang chờ đợi mình ở phía dưới.
Dù trong lòng đầy lo lắng, cả hai vẫn tiếp tục bước xuống, không một lời oán thán. Cứ thế, họ đi qua hơn mười gian phòng giống hệt nhau, mỗi bước chân đều đưa họ sâu hơn vào lòng đất. Cảm giác ngột ngạt và nặng nề ngày càng gia tăng, nhưng họ không có lựa chọn nào khác.
Càng đi, sự bất an càng xâm chiếm tâm trí họ. Đích đến cuối cùng của hành trình này là gì? Không ai có thể trả lời. Không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng bước chân của họ vang vọng trong gian phòng trống trải.
Sau một lúc lâu, Trương Vệ cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng, giọng nói pha lẫn sự lo sợ:
“Thẩm cô nương, ta nghĩ chúng ta nên dừng lại thì hơn. Nếu chẳng may nơi này sâu không thấy đáy, chẳng phải chúng ta đang phí công vô ích hay sao?”
Lời nói của Trương Vệ như một tia sáng trong bầu không khí kỳ lạ. Tuy nhiên, Thẩm Y Y không đáp lại. Nàng tiếp tục bước xuống, ánh mắt kiên định, không hề dao động. Trương Vệ thoáng ngập ngừng, nhưng rồi cũng im lặng theo sau. Trong lòng chàng tràn ngập những câu hỏi không lời giải đáp.
“Thẩm cô nương bị làm sao vậy? Sau khi thấy mật đạo này, dường như nàng đã thay đổi...”
Dẫu thắc mắc, Trương Vệ không dám nói ra. Chàng chỉ biết lặng lẽ bước theo, mặc cho sự bất an dâng lên từng chút một.
Thời gian trôi qua, họ đã đi suốt hơn hai canh giờ, vượt qua 35 gian phòng giống hệt nhau. Mỗi bước chân đều đưa họ sâu hơn vào lòng đất, đến độ sâu không thể ước lượng. Đến lúc này, họ đang đứng trong gian phòng thứ 36.
Khi đang tiếp tục bước đi, Thẩm Y Y bất chợt dừng lại. Hành động đột ngột của nàng khiến Trương Vệ giật mình, vội phanh người lại, suýt chút nữa đâm sầm vào nàng. Chàng khẽ thở phào, lẩm bẩm:
“May quá!”
Tuy nhiên, Thẩm Y Y không nói lời nào, chỉ đứng yên tại chỗ. Sự im lặng kỳ lạ của nàng khiến Trương Vệ không khỏi lo lắng. Chàng định tiến lên hỏi xem nàng có sao không, nhưng chưa kịp mở lời, nàng đã cúi gầm mặt và bất ngờ cất tiếng:
“Ngươi có thích ta không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Trương Vệ sững sờ. Chàng tưởng mình nghe nhầm, liền ngập ngừng hỏi lại:
“Cô vừa nói gì...?”
Nhưng trước khi chàng kịp dứt lời, Thẩm Y Y đã quay người lại, túm lấy áo chàng, dụi đầu vào đó và bật khóc nức nở.
“Ta sợ... ta sợ lắm... Chúng ta có thể sẽ chết ở đây. Hoặc tệ hơn, sống mòn mỏi đến già mà không bao giờ thoát ra được. Khi đó, ta chỉ có ngươi để bầu bạn... Nhưng nếu ngươi chết đi, chẳng phải ta sẽ cô độc suốt đời hay sao?”
Những lời nói đầy tuyệt vọng của nàng khiến Trương Vệ không khỏi bàng hoàng. Chàng chưa từng nghĩ đến khả năng này. Trong lòng chàng, niềm tin vào việc sống sót và trở về vẫn luôn mạnh mẽ. Bởi ngoài kia, còn có những trách nhiệm và người quan trọng đang chờ đợi chàng.
Nhìn thấy nước mắt của Thẩm Y Y, Trương Vệ không khỏi động lòng. Chàng muốn ôm lấy nàng để an ủi, nhưng khi bàn tay vừa giơ lên, một cảm giác lưỡng lự lại khiến chàng dừng lại.
Sau một khoảnh khắc do dự, Trương Vệ hạ tay xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai của nàng, đẩy nàng ra đối diện với mình. Ánh mắt chàng đầy sự ấm áp và chân thành.
“Thẩm cô nương,” chàng nói, giọng điệu dịu dàng nhưng kiên định, “ta biết cô nương đang sợ hãi. Nhưng chúng ta phải mạnh mẽ. Bên ngoài kia, có những người quan trọng đang đợi chúng ta trở về. Ta hứa, bằng mọi giá, ta sẽ đưa cô nương rời khỏi nơi này. Còn nếu không thể, ta sẽ dùng quãng đời còn lại để chăm sóc cô nương.”
Những lời nói ấy như một ngọn lửa nhỏ, thắp lên trong lòng Thẩm Y Y một tia hy vọng. Nàng ngước nhìn Trương Vệ, đôi mắt vẫn còn đọng nước, nhưng ánh lên một chút tin tưởng. Trong khoảnh khắc ấy, giữa bóng tối sâu thẳm của U Vân Địa Cung, hai con người như tìm thấy một điểm tựa trong nhau, dù mỏng manh nhưng đầy ý nghĩa.
Đăng bởi | Leotam5 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 7 |