U Vân Địa Cung (3).
Trương Vệ đành bỏ lại những suy nghĩ và kế hoạch dưới nước, quay trở lại để báo lại tình hình cho Thẩm Y Y. Trong lúc lên, chàng bắt lấy một con cá chép đang bơi gần đó. Ý định ban đầu là dùng nó làm thức ăn, để xoa dịu cơn đói của cả hai.
"Hà."
Trương Vệ thở mạnh, khuấy động mặt nước lạnh lẽo khi ngoi lên, hớp lấy một hơi dài để cảm nhận không khí trong lành sau khi đã ngâm mình dưới nước quá lâu. Làn nước lạnh buốt tràn vào phổi, nhưng không làm chàng chùn bước. Chàng bước lên các bậc thang, đầu óc mơ hồn nhưng quyết tâm vẫn luôn cháy bỏng. Khi chàng bước vào gian phòng, ánh sáng le lói từ ngọn lửa nhỏ bập bùng phản chiếu trên gương mặt Thẩm Y Y, nàng đang ngồi một góc, kiên nhẫn nhóm lên một ngọn lửa đỏ rực từ những thanh gỗ mà nàng đã nhặt được đâu đó trong lúc chờ đợi.
Mặc dù ngọn lửa chỉ mới bắt đầu cháy, chưa đủ mạnh để tỏa ra mùi thơm ngọt ngào của thức ăn, nhưng Thẩm Y Y đã khéo léo lấy những miếng cá khô trong hắc giới chỉ ra và bắt đầu nướng chúng. Cả gian phòng lúc này chìm trong không khí ấm áp từ ngọn lửa. Khi nàng nhìn thấy Trương Vệ, một nụ cười tươi sáng hiện lên trên khuôn mặt nàng, như thể đã xua tan được phần nào lo âu trong lòng. Nàng nhẹ nhàng hỏi:
"Sao rồi? Ngươi đã tìm thấy những gì?"
Trương Vệ không khỏi ngạc nhiên trước sự thay đổi trong ánh mắt của nàng, không còn là sự lo lắng mơ hồ, mà thay vào đó là một sự bình tĩnh, như thể nàng đã tìm lại được một chút hy vọng. Cảm xúc của chàng cũng từ từ dịu lại. Chàng mỉm cười, đồng thời đưa con cá chép vừa bắt được lên, ánh mắt sáng lên một chút khi nói:
"Cũng không mấy khả quan, nhưng cô nhìn thấy thứ này không? Một con cá. Điều này chứng tỏ nơi này ít nhất có thông với một vùng nước bên ngoài."
Lời của Trương Vệ khiến Thẩm Y Y bừng lên một tia hy vọng mới. Ánh mắt nàng sáng lên như thể vừa nhận ra một điều gì đó quan trọng. Nàng ngẫm nghĩ một chút:
"Loài cá này chỉ sống ở vùng nước nông. Nếu nó xuất hiện ở đây, khả năng cao là nơi này rất gần với một dòng sông nào đó phía trên. Cũng không có gì lạ khi Ma Thú Hạch là một khu vực đồi núi khá cao. Chúng ta đi từ trên đó xuống đây, ước chừng khoảng cách cũng tương đương với việc leo núi bình thường. Vậy thì tốt quá!"
Thẩm Y Y mỉm cười rạng rỡ, nhưng khoang miệng không mở ra hết, như thể những phiền muộn lúc trước đã phần nào tan biến. Cảm giác ấy như một làn sóng vỗ về tâm hồn nàng, xua tan nỗi lo âu bấy lâu. Trương Vệ cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi thấy nàng đã lấy lại được chút hy vọng, và cũng mỉm cười đáp lại:
"Nhưng vấn đề lớn là phía dưới này, toàn là nước, và còn có một ngã ba đường nữa. Dẫu muốn thoát thân, cũng không dễ dàng."
Thẩm Y Y không tỏ ra lo lắng, mà chỉ nhìn những con cá đang nướng dở, rồi quay sang Trương Vệ, ánh mắt kiên định, như thể đã có quyết định. Nàng nhẹ nhàng nói:
"Dù vậy, chúng ta cũng nên tạm gác những lo lắng ấy qua một bên. Ngươi ngồi xuống đi, ăn uống một chút. Thời gian tuy còn rất ít, nhưng cũng phải nghỉ ngơi cho thật tốt. Khi có đủ năng lượng, chúng ta mới có thể suy nghĩ mọi chuyện thật thông suốt."
Trương Vệ gật đầu, cảm nhận được sự kiên định trong giọng nói của Thẩm Y Y.
"Nếu cô nương đã nói như vậy, sao ta lại khách sáo được chứ?" Chàng ngồi xuống bên cạnh nàng, để ngọn lửa ấm áp xua tan cái lạnh của lòng mình, dẫu vậy nhưng trong lòng lại có chút bối rối. Dưới ánh lửa bập bùng, hương thơm của cá nướng nhanh chóng lan tỏa trong không gian, khiến bụng chàng càng thêm đói cồn cào.
Thường ngày, Trương Vệ sẽ không ngần ngại lao vào bữa ăn ngay lập tức, nhưng lúc này trước mặt chàng lại là một nữ nhân mà mối quan hệ chưa quá thân thiết. Vì thế, chàng cố gắng giữ lại chút hình tượng, không muốn quá vội vàng. Ánh mắt của chàng lặng lẽ dừng lại trên ngọn lửa, nhưng trong lòng lại như có một ngọn lửa khác đang bùng cháy, nóng bỏng hơn. Cảm giác đó khiến chàng khó có thể kiềm chế.
Thời gian trôi qua, khoảng một khắc sau, món cá đã chín tới. Trương Vệ cảm thấy như một khoảnh khắc dài đằng đẵng, từng giây từng phút cứ kéo dài mãi. Dù rất muốn cầm lấy phần cá ngay, nhưng chàng vẫn cố tỏ ra thanh lịch, liền nói với Thẩm Y Y:
"Cũng đã đói rồi, mời cô nương dùng trước."
Thẩm Y Y không ngần ngại nữa, nàng khẽ gật đầu, phát ra một tiếng "ừm" nhẹ nhàng từ cuống họng. Nàng nhanh chóng cầm lấy một thanh gỗ xiên con cá khô nướng lên gần miệng. Và ngay giây phút ấy, ánh mắt chàng bị hút chặt bởi cảnh tượng trước mắt. Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn lửa, dung nhan của Thẩm Y Y hiện lên tuyệt đẹp, vẻ đẹp ấy như được khuếch đại trong làn khói mờ ảo của hơi nóng, khiến Trương Vệ không khỏi ngẩn ngơ.
Cảm giác này giống như một cơn sóng vỗ về trong lòng, khiến chàng không thể rời mắt khỏi nàng. Trong vô thức, chàng thốt lên:
"Đẹp quá!"
Câu nói vô tình ấy lọt vào tai Thẩm Y Y, khiến nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào Trương Vệ. Nàng hỏi, giọng điệu đầy ngạc nhiên:
"Ngươi vừa nói gì?"
Trương Vệ lúc này như bị kéo ra khỏi mê cung của vẻ đẹp ấy, khuôn mặt bỗng đỏ lên, nhưng nhanh chóng thu liễm lại. Chàng vội vàng khoác lên một chiếc mặt nạ ngây ngô, rồi đáp lại:
"Đâu... đâu có nói gì?"
Sau đó, để tránh Thẩm Y Y nhận ra sự rung động của mình, Trương Vệ nhanh chóng cầm lấy một thanh xiên cá, gặm lấy phần cá mà ăn ngay, đồng thời ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn nàng nữa.
Thẩm Y Y nhìn thấy hành động của chàng, không hiểu rõ nguyên nhân, nhưng cũng không hỏi thêm. Nàng từ tốn thưởng thức từng miếng cá, ăn một cách nhu mì và nhẹ nhàng, như thể không có gì đặc biệt xảy ra. Mỗi động tác của nàng đều toát lên sự dịu dàng, khiến không gian xung quanh như tĩnh lặng lại, chỉ còn lại tiếng lửa cháy và tiếng cá nướng sôi xèo xèo.
Hai người ăn trong sự im lặng, không có quá nhiều lời nói. Dù không phải là tình nhân, nhưng trong khoảnh khắc này, họ lại chia sẻ một bữa ăn đơn giản nhưng ấm áp. Trương Vệ vẫn không thể ngừng suy nghĩ về những gì vừa xảy ra, nhưng chàng cũng không muốn thể hiện sự lúng túng của mình. Tuy nhiên, khi Trương Vệ đã ăn gần hết con cá, Thẩm Y Y bỗng nhiên lên tiếng, giọng nhẹ nhàng, như thể nàng đã suy nghĩ kỹ về điều gì đó.
"Ngươi cố gắng sinh tồn như vậy, ắt hẳn là có một động lực to lớn. Là nữ nhân sao?"
Trương Vệ, vốn là người thẳng thắn, không chút do dự mà trả lời:
"Phải! Người đó đối với ta vô cùng quan trọng."
Nghe được câu trả lời, Thẩm Y Y khẽ cười mỉm, ánh mắt nàng trở nên tò mò hơn, như thể đang muốn tìm hiểu sâu hơn về Trương Vệ. Nàng tiếp tục hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý:
"Vậy nữ nhân đó, ắt hẳn là một nữ nhân tuyệt mỹ phải không?"
Trương Vệ ngừng ăn, đôi mắt chàng bỗng trở nên u buồn, như thể nhớ về ai đó. Câu trả lời của chàng vang lên trong không gian tĩnh lặng:
"Phải, trong mắt ta, người là một phụ nữ xinh đẹp nhất."
Trương Vệ lộ ra một nụ cười quái lạ, như thể có điều gì đó đang khiến lòng chàng bối rối, đồng thời ánh mắt cũng dần trở nên mơ màng, xa xăm. Chàng thở dài một hơi, không phải là một tiếng thở dài bình thường, mà là một tiếng thở dài đầy nặng nề, chứa đựng bao nỗi niềm khó nói. Sau đó, chàng từ từ mở miệng, giọng nói thấp thoáng một chút nghẹn ngào, như thể đang cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng:
"Người đã sinh ta ra trong một hoàn cảnh vô cùng khó khăn, suýt chút nữa ta đã làm hại người. Người vì ta mà phải ở yên một chỗ, không thể đi đâu xa, không thể làm gì cho bản thân. Tất cả những gì người làm đều chỉ vì yêu thương ta hơn hết thảy mọi thứ trên đời. Cho nên, ta không thể bỏ đi lời hứa quan trọng nhất với người, dù cho có phải hy sinh tất cả."
Mỗi từ chàng nói như một nhát dao đâm sâu vào lòng, thể hiện rõ ràng sự khắc khoải, sự áy náy, và tình cảm sâu sắc đối với người mà chàng nhắc đến. Chàng không cần phải nói rõ, nhưng Thẩm Y Y, với sự tinh tế của mình, ngay lập tức hiểu ra đó chính là người mẹ mà Trương Vệ luôn nhắc đến với lòng biết ơn và sự tôn trọng vô bờ bến.
"Ngươi đang nói đến thân mẫu của mình ư?" Thẩm Y Y khẽ hỏi, giọng nàng nhẹ nhàng, không có sự tò mò hay ép buộc, chỉ đơn giản là một câu hỏi xuất phát từ sự đồng cảm sâu sắc.
"Phải." Trương Vệ đáp, giọng trầm xuống, ánh mắt chàng dường như trở nên đượm buồn. "Ngoài người ra, ta còn có một số người thân kế cận khác, nhưng suy cho cùng, người vẫn là động lực lớn lao nhất với ta lúc này. Người đã hy sinh rất nhiều vì ta, và ta không thể nào để người thất vọng."
Lời nói của Trương Vệ như một làn sóng nhẹ nhàng vỗ về tâm hồn Thẩm Y Y, khiến nàng cảm nhận được sự đau khổ mà chàng phải chịu đựng. Nàng không chỉ hiểu được tình cảm của Trương Vệ, mà còn cảm thấy sự tôn trọng sâu sắc mà chàng dành cho mẹ mình. Thẩm Y Y mỉm cười nhẹ, ánh mắt nàng không còn chút lạnh lùng, mà thay vào đó là sự thấu hiểu, cảm thông:
"Xem ra, ngươi là một con người trọng tình trọng nghĩa." Nàng nói, giọng nhẹ nhàng, nhưng cũng không thiếu sự tán thưởng. "Hèn gì lúc đó ngươi lại..."
Vừa nghe đến đây, Trương Vệ vội vàng ngắt lời, đôi mắt chàng thoáng chút hoảng hốt, như thể không muốn tiếp tục câu chuyện ấy nữa. Chàng biết rằng Thẩm Y Y sắp nhắc lại chuyện mà chàng không muốn nhớ đến, chuyện mà chàng cảm thấy mình không xứng đáng được tha thứ.
"Chuyện đó, cô nương đừng bận tâm." Trương Vệ nói, giọng có chút ngại ngùng, và một chút thẹn thùng. "Suy cho cùng, cũng là do ta hành xử không chuẩn mực mà nên. Ta đáng bị như vậy."
Lời nói của Trương Vệ khiến Thẩm Y Y cảm thấy một sự cảm thông sâu sắc. Nàng hiểu rằng, Trương Vệ không chỉ là một người trọng tình trọng nghĩa, mà còn là người biết nhận lỗi và sửa sai. Điều này khiến nàng càng thêm ấn tượng về chàng. Nàng không hỏi thêm gì nữa, chỉ im lặng thưởng thức bữa ăn của mình, nhưng trong lòng nàng lại có chút cảm xúc khó tả. Nàng cảm thấy, dù Trương Vệ là một người đầy mâu thuẫn, nhưng cũng chính những mâu thuẫn ấy đã làm nên một con người đầy sâu sắc, không dễ dàng bị hiểu hết.
Thẩm Y Y tiếp tục thưởng thức món cá nướng, nhưng không còn tập trung hoàn toàn vào bữa ăn. Trong lòng nàng, những suy nghĩ về Trương Vệ, về quá khứ của chàng, và về tương lai của họ, cứ lặng lẽ xoay vần. Chàng không phải là người đơn giản, và có lẽ, cả hai đều đang dần nhận ra rằng mối quan hệ giữa họ sẽ không chỉ dừng lại ở việc đồng hành trong cuộc hành trình này.
Đăng bởi | Leotam5 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 6 |