Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

U Vân Địa Cung (9).

Tiểu thuyết gốc · 1523 chữ

"Không... không ổn rồi."

Trương Vệ trong cơn hoảng loạn, đã thốt ra những lời không suy nghĩ trước.

Tình hình lúc này của họ quả thật là tồi tệ, như thể hai người đang ở trong một bể nước đang dần bị thủy triều lấp đầy.

Họ lúc này chỉ còn cách tìm lối thoát trong tình huống nguy hiểm hiện giờ. Nếu nghĩ đến việc phá tường thì thôi xin đừng.

Vì đây là loại đá cứng nhất trên thế giới, nếu năng lực không phải cường giả thì đừng mong khiến nó có một chết trầy xước.

Khi mực nước càng lúc càng cao, thì cũng là lúc Trương Vệ nhận ra đây không phải là nước sông thông thường mà là nước phép. Nó có khả năng vô hiệu hóa năng lực của những tu hành giả.

Minh chứng qua việc mực nước tiến lên vài bước thì khí lực của Trương Vệ lại giảm đi vài phần. Đến mức sức mạnh dường như đã không còn cường hãn như vừa rồi nữa.

Vừa lúc chàng nhận ra được điều này, thì khoảng không để họ di chuyển cũng đã không còn lại quá nhiều.

Trong không gian tối tăm, hai cổ năng lượng một đỏ một xanh lục của hai người Trương Vệ và Thẩm Y Y là nguồn sáng duy nhất còn tồn đọng lại.

Nhận ra được điều đó, Trương Vệ với giọng điệu khẩn trương nói vọng ra trong màn đêm ẩn chứa đầy hiểm nguy:

"Y Y cô nương, ta e rằng chúng ta đành phải liều mình để tìm đường thoát rồi."

Không cần đến những lời đó, Thẩm Y Y cũng đã nhận ra điều này. Nguồn chân khí của nàng khi tiếp xúc với phần nước này cũng đang có dấu hiệu suy kiệt. Hay nói một cách dễ hiểu, chẳng mấy chốc nữa đây họ sẽ hóa thành người bình thường.

Không thể sử dụng chính năng lực của bản thân được nữa. Nếu điều đó đến quả thật là một sự tồi tệ, vì họ chỉ có thể dùng đến năng lực phàm tục này mà thôi. Đó chính là "Bơi".

Dù vậy thứ tồi tệ nhất chính là tứ bề như một, đều là những gian phòng tối tăm với những luồng nước đổ ra như thác.

Họ đã không còn quá nhiều thời gian để đi khám phá từng nơi một như trước. Bây giờ chỉ có một lựa chọn duy nhất mà thôi. Bởi vì mặt nước dưới chân của họ đang dâng lên với tốc độ chóng mặt.

Dù biết là vậy, nhưng lúc này sự hoảng loạn đã lấn át tâm trí của Trương Vệ. Cho nên dù có muốn chàng cũng không thể dễ dàng dùng đến Tâm Nhãn một cách thuần thục như khi bình thường. Chứ đừng nói đến khuếch đại nó lên đặng mà chỉ dẫn sinh lộ.

Nắm được sự hạn chế hiện giờ của bản thân, nên Trương Vệ đã chủ động nói:

"Thứ lỗi cho tôi vô năng. Hiện giờ bản thân tôi không đủ khả năng để nhìn thấu sự vật xung quanh được nữa...."

Lời nói của chàng đã được, Thẩm Y Y nghe được. Nàng liền tiền đến gần chàng nhẹ giọng trấn an.

"Ngươi đừng tự trách bản thân nữa. Không ai sinh ra đã là thiên tài ngay đâu. Ta cũng không trách ngươi cơ mà. Nếu số phận đã buộc ta phải bỏ mạng tại đây thì chúng ta cũng không thể làm gì khác được. Giống như cổ nhân có câu, nếu thượng đế muốn ngươi chết canh tư thì ngươi không thể sống đến canh năm đó ư. Vậy nên đừng quá căng thẳng, cứ để mọi chuyện tự nhiên nhất đi."

Nói đến đây, nàng nhìn thấy Trương Vệ đang cúi gằm mặt không nói năng gì. Thì biết ngay, chàng đang tự trách, hổ thẹn với chính mình. Nàng liền mỉm cười dịu dàng rồi trực tiếp nắm lấy tay nghịch của chàng.

Khi song thủ tiếp xúc với nhau truyền đến hơi ấm của đối phương. Khiến nàng nhận ra được đây làm một nam nhân ấm áp. Nàng không muốn nói gì thêm chỉ lặng lẽ đứng yên, cùng chàng đối diện với sinh tử.

Phải nói rằng nếu là nàng của ngày hôm trước có lẽ nàng sẽ rất sợ hãi với cái chết. Nhưng lúc này, nàng lại vô cùng bình thản đón nhận nó. Vì nàng biết rằng con đường xuống hoàng tuyền lạnh lẽo kia đã có một người đồng hành.

Người ấy dù chỉ mới gặp gỡ nhưng đã khiến trái tim lạnh giá của nàng rung động không thôi.

Nước mỗi lúc một dâng cao, Trương Vệ vẫn cúi gầm đầu. Sở dĩ như vậy là vì chàng đang cố gắng tập trung nhãn lực và khuếch đại nó lên, nhằm tìm kiếm được sinh lộ.

Vì vậy cho nên chàng lúc này như hồn lìa khỏi xác. Hoàn toàn không hề nghe thấy những gì mà Thẩm Y Y đã nói.

Chàng biết bản thân vô dụng, kéo theo người vô tội vào vấn đề của bản thân mình. Cho nên bằng mọi giá chàng không cho phép, người khác phải vì mình mà chết đi.

Từ đó chàng tự nhủ trong đầu.

"Trương Vệ, ngươi phải chứng tỏ bản thân mình có ích đi."

Chỉ cần nghĩ như thế thì chàng loại bỏ tạp niệm khỏi trong tâm. Tâm khảm tĩnh như nước, dần dần hòa mình vào không gian, trở thành một phần của nó.

Nhờ đó, chàng đã thả trôi tâm hồn đi. Từ đấy có thể nghe thấy từng âm thanh dù là nhỏ nhất đang hiện hữu tại U Vân Địa Cung.

Tuy đã có tiến bộ, nhưng vẫn còn thiếu một thứ gì đó. Khiến chàng không sao có thể đi xuyên vật chất được. Chính vì lẽ đó nên rất là tốn thời gian.

Đến khi nước đã ngập đến cổ, chàng đã nhận ra thời gian của bản thân dần hết.

Và sự tập trung cũng theo đó mà bị lay chuyển, đến mức khuôn mặt của chàng đã nhăn lại đầy khó chịu.

Ngay lập tức chàng mở mắt ra đầy gấp gáp mặc dù chưa có đáp án chính xác những gian phòng kia đang ở đâu. Nhưng nếu không mở mắt ra ngay, chàng sẽ lâm nguy tới tính mạng.

Nhưng dù có là vậy thì mực nước cũng đã ngấm đến phần miệng, hai người họ vì thế mà nương theo dòng nước mà bơi lên trên tiếp xúc với bức tường phía trên.

Họ đang cố tìm cho bản thân một khoảng không trống để có thể hít thở. Nhưng xem chừng mọi thứ không như họ nghĩ, khoảng cách của bức tường bên trên quá hẹp.

Nên bơi lên chưa được bao xa đã chạm đầu của họ.

Với tình trạng đang hiện hữu Trương Vệ cùng Thẩm Y Y chỉ có thể ngẩng cổ lên, cố hít lấy một chút không khí lưu lại. Bởi vì cơ thể của họ lúc này đã bị nước phép xâm nhiễm.

Năng lực dù muốn cũng không thể phát huy một cách bình thường. Dù rằng đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ chết, nhưng với khả năng sinh tồn của mình họ đương nhiên không muốn bản thân dễ dàng bỏ cuộc đến như vậy.

Thẩm Y Y đặt trọn niềm tin vào khả năng của Trương Vệ dù rằng trong tình cảnh nào đi chăng nữa. Chỉ trong một tích tắt nước đã hoàn toàn chiếm lĩnh không gian.

Khiến hai người chìm dần vào lòng của nó, đặt sinh mệnh của hai người vào cửa tử.

Mặc dù nói hai người có công lực ở mức trung bình, khả năng nín thở trong nước cũng thuộc dạng khá. Nhưng lúc này đối diện với họ là một khối lượng nước mang phép thuật. Nên chẳng mấy chốc mà họ trở nên xuống sức.

Trương Vệ cảm nhận nước này lạnh hơn bình thường, khiến lớp da của chàng trở nên tê buốt. Đồng thời cứ như một con ký sinh trùng nào đó đi xuyên qua lớp da của chàng mà tiến vào bên trong chạy nhanh khắp kỳ kinh bát mạch.

Khiến chàng nhanh chóng đuối sức thấy rõ, đến độ không thở cũng cảm thấy khó khăn. Thoáng cái chàng đã chịu đựng không nổi mà mở miệng.

Và đó cũng là lúc chàng đã hớp lấy một ngụm nước.

Ặt.

Từng bọt khí từ miệng chàng tuôn ra, chàng đã sặc nước.

Những luộng nước nhờ đó tràn vào bên trong phổi và dạ dày. Khiến Trương Vệ đối diện với viễn cảnh chết đuối.

Thân thể chàng chìm dần xuống đáy địa cung.

Trong khoảnh khắc ngặt nghèo nhất, luồng sinh khí tưởng chừng như đã cạn bỗng được thêm vào bởi một thứ gì đó mềm mại đi kèm một thanh âm vang lên trong tâm trí chàng.

Bạn đang đọc Đại Lục Liên Hoa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.