Đảo Thiên Đường.
Chân Long thăng thiên, triệu năm có một.
Đã gây ra một sự chú ý lớn của hết thảy nhân loại.
Khi bên dưới Đại Lục Liên Hoa rộng lớn, tất cả ánh mắt đều đang đổ dồn về một hướng, nơi đang có sự hiện diện của Chân Long.
Thì ở một nơi khác nằm giữa những tầng mây, khác với con người chỉ có thể chiêm ngưỡng nó từ đằng xa. Thì nơi này lại có thể nhìn thấy một cách rõ ràng và bao quát nhất hình ảnh của nó.
Trùng hợp làm sao, khi nơi đây lại thuộc địa phận của một lục địa rộng lớn đang bay trên trời với tên Đảo Thiên Đường hay nhân tộc thường gọi là Đảo Trời.
Đảo Thiên Đường nằm cách mặt đất hơn ngàn dặm, đi kèm với diện tích lớn bằng chín đại lục bên dưới cộng lại và là nơi sinh sống của một bộ tộc thượng cổ. Đó là phượng hoàng tộc với người đứng đầu là Chu Tước "Lâm Trân Trân" một trong Tứ Linh Thánh Thú.
Nhờ sự xuất hiện của Chân Long đã tạo nên một sự vụ mà trước đây chưa từng có tiền lệ. Bầu trời trong một khoảnh khắc đã chuyển sang màu đỏ như máu dù đây đang là giữa đêm.
Chính dị tượng này đã khiến hết thảy tộc nhân phượng hoàng đổ xô ra phố mà chứng kiến. Vốn dĩ người dân nơi đây xem rồng là chân mệnh thiên tử sánh đôi cùng với phượng hoàng. Hay nói một cách khác thì bọn họ đã tìm được minh chủ tương lai của mình.
Cho nên lời bàn tán bắt đầu được tạo ra từ tích cực lẫn tiêu cực, và từ miệng lưỡi của người dân chớp mắt một cái đã tạo ra một cơn lũ dư luận lớn chưa từng có.
Lúc này.
Bên trong Chu Tước Điện, kinh thành của đảo Thiên Đường. Tại khu vực đài chiêm tinh có một vị trưởng lão, tên là Vương An Kỳ bà là một người tinh thông thuật số, nắm bắt mệnh trời.
Bà đã tận mắt chứng kiến hình ảnh Chân Long thăng thiên, nên đã bấm tay không chỉ một mà rất nhiều lần sau đó thì lắc đầu ngao ngán. Bà tự nhủ:
"Là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì không thể tránh khỏi."
Dứt lời bà đi vào trong rồi cầm lên tay thần khí của mình, đó là một cây quyền trượng, với đỉnh đầu là hình bán nguyệt, xung quanh có thêm những tinh tú bay lượn như vệ tinh.
Vật này có tên Huyền Minh Thần Trượng, một khi cầm nó lên tay, thì ắt hẳn đã có chuyện lớn. Trong nháy mắt lão dậm gậy nhẹ xuống nền đất và đi mất.
Một lát sau, lão đến thư phòng nằm sâu bên trong Chu Tước Điện.
Lấy trượng làm gậy mà chống chân bước đi từng bước nhẹ nhàng tiến gần đến chiếc bàn nghị sự. Nơi có chiếc ghế quyền lực nhất của Đảo Thiên Đường. Hiện tại trên chiếc ghế đó có một thiếu nữ đang tựa tay vào thành ghế mà ngủ thiếp đi vì mệt mỏi.
Khi lão mới đi được chưa đến mười bước thì một thanh âm ngọt ngào truyền đến tai đã khiến lão dừng bước.
"Sao người lại đến đây vào giờ này? Người có điều gì muốn nói với con sao?"
Lời nói ấy phát ra từ nữ nhân đang ngồi trên ghế, vừa nói nàng vừa từ tốn chậm rãi mở nhẹ đôi mi mỏng và nở một nụ cười sinh đẹp từ đôi môi hồng thuận. Ngôn từ vốn rất dịu dàng.
Thấy nàng đã tỉnh Vương An Kỳ cũng không giữ cho sự tĩnh lặng tồn động nơi này nữa, bà cười đáp lại ngay:
"Ta đã làm phiền lúc con nghỉ ngơi. Ta thật có lỗi."
"Không sao đâu. Con chỉ chợp mắt một lúc thôi mà. Người cứ nói đi, con đang chờ nghe đây."
"Bên ngoài đang có sự kiện gây chấn động. Con đã biết điều đó chưa?"
"Ý người là Chân Long đang thăng thiên phải không?"
"Phải. Chính là việc đó."
Lời vừa dứt, ánh mắt của An Kỳ liền đưa về nữ nhân kia, như thể đang dò xem phản ứng của nàng. Nhưng đáp án mà bà mong chờ là sự vô tư của nàng. Khiến bà có vài phần kinh ngạc.
Nàng liền đưa tay vén mái tóc bên vành tai lên cho gọn gàng sau đó ánh mắt nhìn An Kỳ đầy thâm tình.
"Người đừng lo. Lúc nãy Vương Trúc Chi đang ở bên cạnh con. Giờ này có lẽ muội ấy đã đến nhân gian một chuyến rồi."
Nghe đến đây thì trong lòng Vương An Kỳ bỗng có một chút dự cảm gì đó. Bà ngập ngừng muốn nói với nữ nhân trước mặt, nhưng rồi lại không dám mở lời. Nên trong thoáng chốc di dời ánh mắt nhìn vào nơi khác, để bản thân có thể có những suy nghĩ thấu đáo.
Nữ nhân kia nhìn sơ cũng đã nhận ra được nỗi lòng của Vương An Kỳ nên nàng cũng không vội mà hỏi ngay. Nên đành chậm rãi lấy một quyển tấu sớ lên mà xem xét qua loa.
Bấy giờ bên ngoài, sự kiện Chân Long thăng thiên cũng đã kết thúc.
Khi ấy, trong phòng chỉ còn lại những ánh đèn cầy, nhờ một chút ánh sáng phản phất lên gương mặt thiếu nữ kia. Lúc này dung mạo của nàng mới được nhìn rõ, nàng như một tiên tử trong tranh vẽ bước ra ngoài đời thực, ma mị và cuốn hút mọi ánh nhìn.
Điểm nhận dạng từ nàng có lẽ đến từ một ấn ký hình lông phượng hoàng giữa hai chân mày. Từ đó có thể biết được thân phận của nàng, nàng là Vương Mạn Mạn, hay còn có danh xưng khác là Hồng Liên Nữ Đế, đồng thời cũng là phó tông chủ của Chu Tước Điện này.
Vậy nên quyền lực của nàng ở đây không phải nhỏ, nên những gì mà Vương An Kỳ muốn đều phải thông qua nàng, thành ra lão cực kỳ cẩn trọng ngôn từ của chính mình.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng thì Vương An Kỳ cũng lấy hết can đảm mà mở lời.
"Thật ra, ta đến đây để muốn con giúp một chuyện. Không biết con có thể thành toàn cho ta hay không?"
"Được chứ. Xin người cứ nói."
Sự chờ đợi của Mạn Mạn đã có kết quả, nàng bèn nở nụ cười thân thiện, rồi ngay lập tức bỏ tấu chương qua một bên. Sau đó dùng ánh mắt của mình mà đối diện với bà.
"Ta... ta biết rằng yêu cầu này có phần quá phận, nhưng mong con hiểu cho ta. Đầu tiên ta muốn con không đưa thông tin Chân Long xuất hiện đến Cổ Thần Giới thông báo cho Lâm Trân Trân."
Vừa nghe đến đây, trong ánh mắt của Mạn Mạn xẹt qua một tia nghi ngờ, điều đó khiến An Kỳ trở nên lo lắng. Dù vậy lão vẫn một mực nói cho xong điều mình cần:
"Sau đó ta muốn toàn quyền giải quyết chuyện này."
Câu sau lại chấn động hơn câu trước nên đã khiến Mạn Mạn vô thức mở rộng nhãn cầu, nàng kinh ngạc đối với loại yêu cầu này.
Trước biểu hiện của nàng, An Kỳ hiểu rằng khả năng cao nàng sẽ từ chối nó. Nên vội nói tiếp:
"Ta sẽ dùng tính mạng cùng linh lực của mình ra đảm bảo cho việc này. Mong con thành toàn cho bà lão này."
Dứt lời lão quỳ luôn xuống đất, đầu không dám ngẩng lên.
Lần đầu tiên trong suốt cuộc đời của mình, Vương An Kỳ mới đi cầu xin ai đó. Cũng đủ khiến sự vụ này nghiêm trọng đến mức nào. Từ những nếp nhăn trên gương mặt già nua của bà đã phần nào khiến Mạn Mạn khó lòng mà từ chối.
Một điều nữa chính là Vương An Kỳ chính là nữ tộc đầu tiên được sinh ra, và cũng là người tận tụy vì Chu Tước Điện suốt hàng triệu năm. Nên Mạn Mạn rất xem trọng bà, và xem bà như là mẫu thân của mình vậy.
Suy nghĩ lúc lâu, nàng mỉm cười nói:
"Người đứng lên trước đi."
Tuy nhiên, dù nàng nói vậy, An Kỳ vẫn chưa muốn đứng lên, vì thứ bà cần chính là sự chấp thuận. Vậy nên, không còn lựa chọn nào khác, Mạn Mạn phải đích thân đi xuống mà đỡ bà đứng lên và nói:
"Con duyệt cho người. Nhưng người phải nhớ rằng con chỉ là tạm quyền nhiếp chính. Nếu như Trân Trân trở về thì con không thể che giấu chuyện này thêm nữa. Mong người hiểu cho con."
Được sự đồng ý, Vương An Kỳ như trút được nỗi sầu, liền mừng rỡ ra mặt.
"Cám ơn con đã hiểu cho ta. Ta sẽ không làm gì đi quá phận, làm ảnh hưởng đến con đâu."
Khi bà vừa dứt lời thì Mạn Mạn đã đưa cho bà lệnh bài phượng hoàng tượng trưng cho quyền lực cao nhất của Chu Tước Điện. Rồi nói:
"Người định khi nào thì xuất phát?"
"Ngay lúc này."
Dứt lời, bà hành lễ trước Mạn Mạn rồi lập tức biến mất. Khi thư phòng không còn một ai, Mạn Mạn mới xoay người nhìn về biểu tượng phượng hoàng tộc trên bức tường và nói nhỏ:
"Gió từ phương Bắc đã nổi lên rồi."
Đăng bởi | Leotam5 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 5 |