Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vy Hỷ Tước.

Tiểu thuyết gốc · 1638 chữ

Bấy giờ, tên hạ nhân phát lương cho chàng vừa nghe thấy tên đã vội lật cuốn sổ ra tìm kiếm.

Trên thực tế, cuốn sổ mà hắn đang dùng hoàn toàn không có tên Trương Vệ vì đó là sổ chấm công của các hạ nhân.

Với thân phận của chàng, thì tên sẽ nằm trong sổ gia tộc. Được lưu giữ ở trên giá sách đằng phía sau lưng hắn. Vào những lần trước, người phát ngân khố vốn đã quen mặt chàng, nên chỉ cần nghe qua tên là biết.

Nhưng còn lần này, từ cử chỉ vụng về của hắn có thể nói hắn chính là người mới đến. Mà Trương Vệ sau một ngày mệt mỏi phơi người dưới ánh nắng của mùa hạ đã trở nên

kém thông suốt mà quên mất điều đó.

Vậy nên, đã khiến tên hạ nhân mất rất nhiều thời gian nhưng vẫn không thể nào tìm thấy. Hắn cứ lật qua rồi lật lại trong vô vọng.

Một lúc sau, một tên hạ nhân khác hùng hổ tiến đến, với vẻ mặt dữ tợn. Ngữ điệu mạnh mẽ quở:

"Còn không mau lên, biết mấy giờ rồi không."

Từ cách nói chuyện người này có lẽ là Trương Phú, người quản khố phòng.

Đứng trước hình thể to lớn, gần gấp đôi mình, cùng sự chênh lệch địa vị đã khiến hạ nhân kia càng trở nên lúng túng.

"Thưa, tên của người này, tôi kiếm mãi vẫn không thấy."

"Hả." Vừa nghe bấy nhiêu, giọng điệu của tên Trương Phú bất giác trở nên gắt gỏng, chưa bàn đến hạ cấp, y liền đưa mắt quét qua trang phục của chàng một lượt. Rồi dừng lại nhìn cái bộ dáng rụt rè như đang làm điều mờ ám của chàng, thì buộc miệng quát:

"Ngươi từ phòng nào đến. Cho ta xem lệnh bài."

Bị yêu cầu bất ngờ, khiến chàng nhất thời trở nên đắn đo.

Suy nghĩ chợt quét qua trong đầu chàng, để rồi chàng không còn lựa chọn nào. Miễn cưỡng lấy từ trong người và đặt lệnh bài ra trước mặt Trương Phú.

Vốn dĩ, y đã từng gặp qua Trương Vệ trước đây, tuy nhiên hắn hiếm khi đến khố phòng mà ngược lại là sòng bạc.

Hơn thế nữa, trong hai năm gần đây Trương Vệ cũng ít ở lại Trương Gia Bảo nên thành ra cả hai đều không nhớ mặt nhau. Huống chi Trương Vệ đang tuổi ăn lớn, nên hình thái không phải lúc nào cũng giữ nguyên như vậy.

Cho đến khi y cầm lệnh bài lên tay thì y mới nhận ra chàng, mà nở một nụ cười khinh miệt.

Sau đó quay đi một chút, rồi cầm một cuốn sổ khác mỏng hơn đặt xuống bàn. Nói:

"Tên này là Trương thiếu gia ở nhất phòng, ngươi phải lật ở trang này mới thấy được. "Nói đoạn y lật nhanh đến trang đó rồi nhìn chàng mà trào phúng nói: "Xin lỗi người nhé, Trương thiếu gia. Tại vì ngài cao cấp quá nên hạ nhân tưởng nhầm là người làm công. Thông cảm nhé."

Lời vừa thốt ra, đã chọc cho những hạ nhân làm công, được một phen cười lớn. Duy Trương Vệ chỉ mỉm cười mà không nói gì.

Thấy vậy tên hạ nhân khi nãy liền lấy bút gạch tên chàng. Sau đó bỏ ngân lượng vào túi vải, rồi cầm đưa hai tay về phía chàng.

Tưởng rằng hành động tương kính này có một chút tôn trọng chàng, nên chàng mới đưa hai tay lại đón nhận, nhưng rồi...

Keng...keng...keng.

Tên hạ nhân bất chợt buông tay, làm túi vải rơi xuống đất khiến tất cả ngân lượng gồm tiền xu và bạc vụn rơi hết ra đất. Chàng chưa kịp hiểu chuyện gì thì giọng nói châm chọc truyền đến màng nhĩ.

"Ây da xin lỗi, Trương thiếu gia. Cả ngày phát lương tay của tôi hơi run. Phiền ngài tự nhặt lên nhé!"

Nghe vậy. chàng bất giác nở nụ cười đầy gượng gạo. Nhưng rồi cũng ráng nặn ra một nụ cười hoàn chỉnh cho qua mọi chuyện.

"Không sao."

Dứt lời chàng cúi thấp người nhặt lấy từng thứ một, trước sự chứng kiến của lũ hạ nhân. Dưới ánh sáng yếu dần trên bầu trời kéo bóng của chàng dài ra như thể một sự buồn bực trãi dài theo năm tháng không thể nào giải bài.

Sau khi lấy thứ thuộc về mình một cách nhục nhã, chàng liền rời đi. Tiên trách kỷ hậu trách nhân, chàng có thể tránh được việc này nếu như nhận ra sớm hơn, nên bây giờ chàng chỉ còn cách cười cho sự ngu ngốc của bản thân mà thôi.

Rời khỏi đó.

Trương Vệ bước chân ra đường, đi được một đoạn, bất chợt chàng dừng lại giữa phố. Ngẩng mặt cao lên trời sau đó nhắm mắt hít lấy một hơi. Không khí ngoài này có lẽ đỡ ngột ngạt hơn cái nơi đã gây cho chàng biết bao đau thương kia.

Chàng thầm nhủ:

"Chỉ còn hai năm, bằng mọi giá ta phải sống qua quãng thời gian tuổi hổ này."

Nói đoạn, chàng khẽ vận lên một chút khí lực. Khiến không khí lân cận bị khuấy động.

"Những kẻ coi khinh ta đó, sẽ có lúc ta đòi lại những gì chúng đã gây ra cho ta."

Dứt lời chàng cước bộ đến khu vực trung tâm nơi có một cây cổ thụ lớn.

Bấy giờ, ánh mắt chàng nhìn xuyên qua dòng người tấp nập. Đến một góc tối khuất xa ánh đèn đường.

Ở đó có một nữ tử hành khất quấn khăn trắng ngang mắt đang ngồi khất thực trong đêm. Khi đã nhìn thấy được người chàng cần tìm, chàng đã cước bộ chậm rãi đến gần, sau đó cúi xuống, bỏ vào bát của nữ hành khất 20 lượng bạc vụn.

Âm thanh từ trong bát vang lên, khiến nữ nhân nghiêng đầu, đưa tay về phía vừa phát ra tiếng. Ngay lập tức nàng mỉm cười, nói:

"Là Trương ca ca đúng không?"

Đáp lại lời ấy là sự im lặng, tuy nhiên nàng không hề bỏ cuộc mà nói thêm:

"Muội biết là ca ca mà. Không giấu được muội đâu."

Thật ra, Trương Vệ vì mải nhìn dáng vẻ tiều tụy của nữ nhân mà nhất thời không lên tiếng. Nhưng rồi, biết rằng đã đến lúc để nàng nghe được giọng của mình rồi. Chàng dịu dàng nói:

"Muội đoán đúng rồi, chính là ta. Ta đã về rồi."

Nhận được câu trả lời mà bản thân muốn nghe, nữ nhân tên Hỷ Tước mỉm cười xinh đẹp, nụ cười ấy khiến Trương Vệ phần nào được yên ủi. Chàng tiến đến đỡ nàng khi nàng đang chống tay dùng thế đứng lên, trong lúc đó thì nói:

"Làm sao muội biết được đó là ta chứ."

Đứng trước câu hỏi này, Hỷ Tước cười hì một cái rồi nói:

"Thông thường, không ai đưa cho một hành khất như muội nhiều ngân lượng đến thế. Với lại tiếng bước chân của huynh từ xa muội đã nghe thấy rồi."

Từ những lời đó, Trương Vệ đã cảm thấy nữ nhân này quả thật thông minh nên buộc miệng khen.

"Không gì có thể qua mắt được muội. Vậy mà ta định sẽ trêu muội một lác. Ta thật ngốc phải không."

Biết rằng Hỹ Tước vẫn chưa ăn gì. Trương Vệ bèn gợi ý, rồi chàng trực tiếp nắm lấy tay nữ nhân mà cùng đi.

Cái nắm tay ấy của chàng, không phân biệt thân phận sang hèn, không phân biệt giàu nghèo hay con người có chênh lệch đến nhường nào.

Một khi chàng đã quyết định thì mặc kệ những ánh mắt dò xét, những lời dèm pha của những người đời.

Chính vì vậy, khi ra phố, từng ánh mắt dị nghị đã thay phiên nhau xuất hiện.

Người thì phán.

"Nhìn kìa, một tên công tử nắm tay một kẻ ăn xin xuống phố. Thật không biết ngượng."

Kẻ thì nói:

"Không biết con cái nhà ai mà lại giao du với thể loại không ra gì đó."

Công kích chàng thôi chưa đủ họ còn nhắm vào Hỷ Tước mà bêu xấu.

"Con ả tiện nhân này, nghe đồn nó đã bị mấy chục tên hành khất cưỡng đoạt rồi. Nên đau khổ quá mà khóc hết nước mắt nên mới bị mù."

Những lời ác ý nhắm thẳng vào chàng, một thiếu gia trong một gia tộc lớn không biết giữ gìn hình tượng. Không thì lại nhắm vào Hỷ Tước một tiểu cô nương hành khất, ốm yếu không có một chút sự kháng cự nào. Đôi khi là gôm cả hai người vào nói chung một thể.

Điều đó khiến Hỷ Tước cảm thấy áp lực và sợ hãi mà nắm chặt lấy bàn tay Trương Vệ hơn.

Nhận ra được điều ấy. Chàng nhẹ giọng an ủi:

"Muội đừng lo, những lời này đối với ta không chút trọng lượng. Trừ khi nào xuất phát từ môi của muội, lúc ấy ta sẽ thật sự để tâm."

Đối với Trương Vệ mà nói thêm một kẻ ghét hay bớt một người thương thì cũng không thể thay đổi được bất kỳ điều gì. Chỉ có người chàng coi trọng mới là tất cả.

Cứ thế, chàng nắm chặt tay nữ nhân đến một quán mỳ gia bên vệ đường, vốn là nơi cả hai thường hay ăn cùng nhau.

Sau đó, gọi ra hai tô mì thật lớn giống như lần gần nhất cả hai đã từng ăn.

Bạn đang đọc Đại Lục Liên Hoa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.