Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi ức (2).

Tiểu thuyết gốc · 1500 chữ

Trương Vệ tròn xoe mắt nhìn, lần đầu chàng được thấy một thứ quý hiếm đến như vậy.

Lòng chàng thầm nghĩ.

"Đây là thứ bao người mơ ước đây sao."

Ngay lúc ấy, Kinh Như Tuyết tiến lên mấy bước cầm lấy ngọc châu vàng. Sau đó đưa nó về trước mặt chàng rồi nói:

"Trước khi đệ cầm lấy nó. Ta có điều cần làm rõ với đệ trước."

Giọng điệu của hắn bất chợt thay đổi khiến Trương Vệ nhất thời cảm thấy chuyện này bắt đầu có dấu hiệu không hề đơn giản. Nên ánh mắt chàng cũng thay đổi, nó trở nên tập trung và căng thẳng hơn bao giờ hết.

Bấy giờ, một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn những mảnh hoa anh đào bay theo gió mà chậm rãi đáp trên mặt hồ tĩnh lặng, như thể báo hiệu một điều chẳng lành.

"Lần phế công pháp này không phải buộc đệ tu luyện lại từ đầu.

Lượng tu vi mà đệ khổ công tu luyện sẽ được lưu giữ bên trong những viên đan này. Đến thời điểm thích hợp ta sẽ trao trả nó lại cho đệ.

Cũng bởi vì, đệ thực lực chưa tới, năng lực không đủ để luyện cùng lúc hai loại nội công. Nên ta buộc phải dùng đến cách này, nhằm tu luyện chúng bằng một cách riêng biệt.

Tuy nhiên phải nhớ rằng. Một khi đệ không tu luyện sức chứa năng lượng đủ lớn, đến khi hoàn trả đệ sẽ chẳng khác gì tự đoạn kinh mạch mà chết.

Lúc đó đến cả đại la thần tiên cũng khó mà cứu chữa."

Đây được xem như một lời nhắc nhở, cũng như là cảnh tỉnh đối với cá nhân chàng. Khiến chàng vừa thấy áp lực, lại vô cùng phấn chấn, khơi dậy sự quyết tâm cao độ.

Trương Vệ gật đầu:

"Đệ sẽ cố gắng hết sức."

Đáp lại, Kinh Như Tuyết im lặng không nói gì. Hắn nâng tay lên cao ngang mặt chàng, ra hiệu hãy cầm lấy.

Nhìn thấy vậy, chàng liền cầm nó lên tay, rồi đặt ngay giữa bụng, tiếp đến ngồi thẳng lưng trên ghế. Đôi mắt theo đó mà nhắm lại.

Bấy giờ, Kinh Như Tuyết, vận khí vào hữu thủ hướng thẳng về phía chàng.

Trực tiếp hút lấy nội công đang tồn tại bên trong đan điền bản nguyên. Trong thoáng chốc, tu vi theo đó mà trào ra, đến thẳng lòng bàn tay của hắn.

Đến khi hắn thấy, mọi thứ đã ổn thì liền ngưng tay, tránh ảnh hưởng đến cơ thể của chàng. Sau đó, hắn tiếp tục chỉ tay về phía ngọc châu đang được chàng nắm lấy.

Một nguồn khí màu vàng kim, tượng trưng cho tu vi của chàng, nhờ đó mà được truyền tống đến thẳng ngọc châu.

Không lâu sau, ngọc châu đã phát ra một ánh sáng lấp lánh vàng kim, thoáng qua trong giây lác.

Khi nhìn thấy dấu hiệu đó hắn liền thu tay. Rồi ngồi luôn xuống ghế.

Về phần Trương Vệ, chàng sau khi bị phế nội công tâm pháp, cơ thể nhất thời trở nên nhẹ nhàng bay bổng, cảm giác lâng lâng dễ chịu, đến mức chàng còn không nhận ra là đã kết thúc.

Mãi đến khi nghe một tiếng "cạch" phát ra từ ly trà mà Kinh Như Tuyết thường dùng, lúc ấy chàng mới bừng tỉnh.

Ngay chính bản thân chàng cũng không ngờ rằng, sau khi tu vi bên trong đan điền không còn, cảm giác như thể chàng vừa được tái sinh làm một con người mới vậy.

Cho nên chàng muốn thử cảm nhận một chút liền đứng lên nhún nhảy vài cái rồi vươn vai cho giãn gân cốt.

Sau đó thì hướng về phía Kinh Như Tuyết mà hỏi:

"Như Tuyết tỷ, không biết tiểu đệ có diễm phúc học loại tâm pháp nào vậy."

Nói đoạn, chàng tiện tay đặt ngọc châu về lại vị trí cũ. Cách nói có phần tiếu ý đó của chàng đã chọc cho Như Tuyết phải cười.

Bấy giờ, theo thói quen hắn định đưa tay lên vuốt ve gương mặt của mình.

Nhưng bất chợt hắn lại nhớ ra có sự hiện diện của chàng, thế nên hắn đành phải giấu đi cử chỉ kỳ quặc trên.

Suy cho cùng, Kinh Như Tuyết là một bán nam, thành ra có những cử chỉ và hành động như thế cũng không có gì là lạ. Chính hắn cũng hiểu được rằng, ở thế giới trọng quyền lực này, với giới tính không rõ ràng như hắn luôn bị xem nhẹ và coi thường.

Mặc dù Trương Vệ không để tâm đến, mà gọi hắn một chữ "Tỷ" nhưng hắn lại không muốn mọi thứ trở nên gượng ép. Cho nên hắn mới tỏ ra vẻ cứng rắn mạnh mẽ của đấng nam nhi.

Sau khi nén lại, thì hắn mới nở nụ cười rồi hỏi:

"Theo đệ nhận xét thì ta đây mạnh hay là không mạnh."

"Tỷ đương nhiên là mạnh rồi, mặc dù đệ chưa tận mắt chứng kiến tỷ ra tay. Nhưng theo giác quan đệ mách bảo, tỷ rất là mạnh."

Trước câu hỏi đó, Trương Vệ không mất lấy một giây mà hồi đáp.

"Vậy đệ có muốn học công pháp của ta chăng ?"

Trước lời đề nghị đầy bất ngờ, thoạt nghe chàng đã không tin vào tai mình. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đầy nghiêm túc của đối phương chàng ngay lập tức mừng rỡ, mà hét lớn.

"Thật sao !"

Kinh Như Tuyết gật nhẹ đầu thừa nhận.

Có một sự thật rằng, công pháp độc môn mà bản thân sở hữu, không dễ dàng gì mà truyền cho người ngoài.

Đó như một cây kiếm sắc bén mà duy bản thân được sở hữu, không thể chia sẻ, không thể để mất.

Trong quá khứ đã từng có nhiều kẻ khi sư diệt tổ, cũng chỉ vì một cuốn tâm pháp.

Vậy nên một khi đã muốn truyền lại cho một ai đó, buộc kẻ đó phải quỳ bái làm sư tôn. Đồng thời dùng máu mà tuyên thệ, một lòng trung tín, có quỷ thần chứng giám.

Một khi làm trái sẽ bị Thiên Đạo quật đến vạn kiếp không thể siêu sinh. Đây đã là luật bất thành văn suốt hàng triệu năm lịch sử, chưa từng có ai phá bỏ được nó.

Từ đó có thể suy ra, Kinh Như Tuyết muốn Trương Vệ bái mình làm sư.

Tuy nhiên Trương Vệ chưa từng lăn lộn giang hồ nên không biết điều ấy. Mà Kinh Như Tuyết vốn cũng không muốn nhận chàng làm môn hạ.

Thành ra tình hình lúc này có thể nói là hắn cho không, mà không cần chàng hồi đáp.

Bấy giờ, hắn dùng hai đầu ngón tay bấm một cái.

Tách.

Tức thì một quyển trục màu tím xuất hiện, với hoa văn rùa tử sắc, cùng một dòng chảy năng lượng chạy xung quanh, được khắc lên năm chữ "Lưỡng Nghi Hộ Tâm Công.

Rồi hắn nói:

"Dị có Thái Cực, Sơ khai sinh Lưỡng Nghi.

Công pháp tập Âm Dương này ở Nhất Thân, Dã Cương Nhu ở Nhất Lô, hợp 2 như 1. Lúc công pháp đại thành thân như kim cương không thể bị tổn hại, sức mạnh vô song. Bây giờ ta giao nó lại cho đệ."

Nói đoạn hắn tiến đến cầm lấy nó đưa đến trước mặt chàng.

Đứng trước một bộ nội công tâm pháp thượng thừa khiến Trương Vệ nhất thời trở nên mất kiểm soát lý trí. Lồng ngực chàng đập loạn xạ, hơi thở bỗng chốc trở nên gấp gáp.

Nhưng rồi, chàng cũng đã điều chỉnh lại được cảm xúc mà trực tiếp cầm quyển trục lên tay. Sau đó thì không giấu được niềm yêu thích mãnh liệt.

Dường như chàng đã thấy được tương lai của mình ngay tại thời điểm này.

Thấy vậy, Kinh Như Tuyết liền nói:

"Được rồi, mọi chuyện cũng coi như đã hoàn thành. Bây giờ đệ hãy quay về nghỉ ngơi đi, sáng mai đến gặp ta. Chúng ta sẽ cùng nhau đi câu."

Vừa nghe xong, mặc dù có hơi thắc mắc bởi vì từ trước đến giờ chàng chưa từng thấy hắn đi câu bao giờ. Nay lại có nhã hứng bất thường như thế, nhưng chàng cũng không suy nghĩ quá nhiều. Liền đáp:

"Vậy đệ xin cáo lui."

"Được, đi mau đi."

Dứt lời, Trương Vệ cầm quyển trục nhanh chân rời khỏi mái đình. Khi thấy chàng đã đi xa rồi, Kinh Như Tuyết tiến đến cầm bảo châu vàng lên tay mà xem xét một lúc.

Bất chợt một thanh âm truyền đến màng nhĩ hắn:

"Chúa công, thuộc hạ đã đem đến thứ mà người yêu cầu."

Bạn đang đọc Đại Lục Liên Hoa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.