Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi ức (7).

Tiểu thuyết gốc · 1521 chữ

Vụ nổ diễn ra chưa được bao lâu. Cứ ngỡ như một lần chợp mắt.

Tiêu Chính Nam đã đưa cổ năng lượng đang nằm gọn trong lòng bàn tay ấy đến ngưỡng cực hạn. Từng đường, từng nét sức mạnh tựa như một bộ rễ, nhanh chóng ôm trọn lấy toàn bộ không gian.

Song song với đó.

Lôi kình dư ra và tồn đọng lại sau đòn Lôi phạt vừa rồi đã được chiêu thức mới hấp thụ và truyền tống thẳng lên bầu trời phía trên.

Tạo nên một cột sóng thu lôi.

Tức thì.

Mây đen ùn ùn kéo đến, che lấp đi ánh nắng gay gắt ban trưa bằng một màu đen chết chóc. Đi kèm với những trận sấm rền, gió cuốn thảm khốc, quang cảnh lúc này chẳng khác gì một cơn thiên tai.

Chúng sinh phải kinh hãi trước thứ sức mạnh không thuộc về phàm nhân này.

Mạnh mẽ là thế.

Nhưng trong mắt Kinh Như Tuyết đây không khác một trò trẻ con. Vì thế hắn bình thản vô cùng. Dù rằng hắn đã ít nhiều cẩn trọng hơn trước, trên gương mặt ấy không còn lưu giữ sự hời hợt nữa.

Thay vào đó ánh mắt chú tâm quan sát biến chuyển của đối phương thật kỹ càng.

Thực tế phải nói rằng.

Cái thu tay lại cực nhanh của Tiêu Chính Nam đã hoàn toàn khiến hắn bất ngờ. Chỉ trong một chút thời gian ít ỏi, chiêu thức của y đã đạt đến ngưỡng cần thiết để không thể ngắt được nữa.

Vậy nên dù có muốn làm gì, thì Kinh Như Tuyết cũng không thể.

Tiêu Chính Nam được nước lấn tới, thời gian càng kéo dài y càng cho thấy sức mạnh của bản thân y là vô hạn. Khi cổ năng lượng kia đã dần chạm đỉnh. Bạch Hổ với ngữ khí đầy cao ngạo mở giọng nói khích:

"Kinh Như Tuyết có bản lĩnh thì nhận lấy đòn này của ta. Nếu ngươi còn sống thì ta sẽ công nhận sức mạnh của ngươi."

Nghe được lời nói ấy, Kinh Như Tuyết mỉm cười nửa miệng. Hắn biết rằng đối phương tự tin như vậy là có cơ sở.

Dù vậy, hắn vẫn giữ tôn nghiêm của mình. Đáp.

"Ở cuối con đường sinh mệnh ấy. Ta chỉ thấy thất bại của chính ngươi, thật ngu ngốc khi nghĩ rằng chỉ bấy nhiêu đây có thể đưa ta đến tử lộ."

Nói đoạn, cơ thể Kinh Như Tuyết bạo phát ra cường công mạnh mẽ.

Song song với đó bộ thần trang mà hắn đang mang theo trên người đã từ màu trắng tinh khiết ban đầu đã biến chuyển thành sắc màu tử sắc chứa đầy ma lực.

Chính nhờ sự đáp trả này.

Mà hai cổ khí tức xuất phát từ hai phía đã va chạm với nhau tại một khu vực, tạo nên một mặt phẳng đấu đá nhằm triệt tiêu lẫn nhau, nhưng nhất thời vẫn chưa thể tìm ra được kẻ chiến thắng.

Một âm nhu một thái cực chân khí.

Hai loại cường công sinh ra vốn dĩ không tương sinh nhưng lại tương khắc với nhau rất mãnh liệt. Điều đó lại càng khiến không gian bất giác lại trở nên méo mó hơn bao giờ hết.

Duy trì hơn mười lăm phút.

Lúc này.

Quang cảnh đã nhuộm một màu tàn khốc.

Sấm chớp từ trời lũ lượt đánh xuống không gian bên dưới, với sức mạnh lần sau mạnh hơn lần trước. Chúng kéo dài liên miên không có hồi kết.

Chính vì lẽ đó.

Không có bất kỳ vật thể nào có thể còn nguyên vẹn dưới sự tấn công này. Từ núi cao cho đến đất bằng, từ cao nguyên cho đến thung lũng. Mỗi lần chúng đi qua là lưu lại dấu vết không thể nào phai mờ.

Đột nhiên.

Như có một bàn tay thần thánh trực tiếp vén tấm màn đen tối.

Để lộ ra một hình tròn cổ quái với những ký tự xanh trắng, chiếu rọi xuống nhân giới.

Trọng tâm vòng tròn là một Hán tự được khắc một cách to lớn.

"Hổ"

Ký tự này là chữ Hổ trong Bạch Hổ ứng với Tiêu Chính Nam. Và đây cũng là sức mạnh chỉ riêng những cường giả đỉnh phong mới có thể sử dụng đến "Ấn ký khai thiên đạo".

Khi xuất hiện một cách chi tiết và rõ nét.

Ấn ký khai thiên bắn chùm năng lượng về phía Tiêu Chính Nam đương đứng. Theo đó cơ thể hắn phát sáng và xuất hiện những hình xăm phát quang với hình thù kỳ dị phủ kín lấy những phần da thịt không bị phần y phục che mất.

Đồng thời mang đến cho hắn một khối năng lượng nhỏ như cái nắm tay với hình dáng đang dần dần hoàn chỉnh, bay lượn quanh thân người y theo hình xoắn ốc.

Mãi cho đến khi ấn ký khai thiên bắn hết chùm sáng.

Đó cũng là lúc khối năng lượng kia thành hình.

Một con hổ trắng uy mãnh bằng lôi quang xuất hiện từ trong thứ ánh sáng của sấm và sét. Từng bước di chuyển của nó đều để lại những mảnh điện, nó được gọi với một cái tên "Chấn Lôi" biểu trưng sức mạnh cực hạn của Lôi hệ.

Đồng thời điểm.

Những đợt sấm đánh loạn xạ, nay đã tập trung đánh về hướng bả vai của Lôi Thần.

Từ đấy tạo nên một sinh vật tương tự như Chấn Lôi nhưng với kích thước to lớn hơn rất nhiều ước chừng ba thước sáu tất.

Grú...Grú.

Tiếng gầm của nó đinh tai nhức óc mang theo những đường sét dũng mãnh đánh ra xung quanh.

Một màn thị uy sức mạnh quá sức tưởng tượng.

Đi kèm với sự hủy diệt diện rộng, cánh cổng địa ngục chốn nhân thế đã được Tiêu Chính Nam mở ra.

Tất cả những sinh vật có trí giác, đương nhiên là chúng không muốn chết một cách oan ức. Tuy nhiên đúng với câu nói "trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết" suy cho cùng, kẻ yếu không có quyền chọn cách chết cho mình.

Song song với sức mạnh của lôi hệ. Tiêu Chính Nam còn tạo ra một thứ đính kèm.

Đó là sóng âm.

Một thứ không thể nhìn thấy bằng cách thông thường, và có sức công phá cũng không thuộc dạng tầm thường. Những sinh vật bị nó tác động phải, nặng thì vỡ não, nhẹ thì thủng màng nhĩ mất đi khả năng nghe nhận.

Dù là cường giả đỉnh cao.

Nhưng tác động kiểu này cũng ít nhiều bị ảnh hưởng. Kinh Như Tuyết cũng không ngoại lệ.

Hắn đã nhận ra điều này từ sớm, cho nên đã tự phong bế đi một vài khả năng của thính giác. Chỉ dùng đến cảm nhận của bản thân là chủ yếu, nên đôi khi một số loại âm thanh lớn hắn không thể nghe được nhưng ngược lại những tạp âm dù là rất nhỏ hắn vẫn nghe vô cùng tỏ tường.

Nhìn thấy cổ năng lượng trong lòng bàn tay của Tiêu Chính Nam đã đạt đỉnh cùng với hai thứ đến từ Lôi hệ xuất hiện. Biết rằng cuộc chiến khốc liệt sắp sửa được bắt đầu, nên Kinh Như Tuyết, trào phúng nói:

"Không hiếu khách gì cả, ta lặn lội từ phương xa đến yêu giới của ngươi. Mà ngươi hết truy đuổi rồi lại ra tay mạnh đến như vậy."

Nói đoạn, hắn hạ giọng đầy nũng nịu. Đi kèm với hành động sợ hãi chứa đầy nữ tính:

"Làm người ta sợ."

Trò đùa của Kinh Như Tuyết khiến Tiêu Chính Nam phát ớn:

"Ngươi có thôi đi cái việc thể hiện là nữ nhi đi được không. Khiến ta ngứa mắt chết đi được."

Kinh Như Tuyết hừ lạnh lùng, đưa đầu ngón tay lên giữa môi. Rồi nhẹ nhàng bặm lấy nó.

"Quả là tên đàn ông khô cứng...Không thú vị gì cả."

Chán nản hắn thở dài.

"Ngươi nghĩ rằng, chiêu thức này của ngươi có thể khiến ta dùng đến bao nhiêu khả năng đây! "

"Bao nhiêu? Ta thật sự muốn xem thử. Ngươi có gì mà khiến kẻ khác kính nể đến như vậy."

Nói đoạn y nhếch mép đầy tự tin, đồng thời khí tưc cuộn trào như sóng vỗ giây phút quyết định tung chiêu thức đã đến.

"Hãy cho ta thấy đi!"

Song thủ của Tiêu Chính Nam trực tiếp hướng thẳng về Kinh Như Tuyết, theo hành động của y cổ năng lượng như pháo rời khỏi nòng với tốc độ xé gió lao đến.

Trời đất theo đó mà rung chuyển.

Kinh Như Tuyết đứng trước khí thế đó thì, cười nhạt. Hắn vẫn luôn như thế, luôn coi thường đối thủ của chính mình:

"Dù rằng ngươi có mạnh lên, nhưng kết quả vẫn không thay đổi."

Bạn đang đọc Đại Lục Liên Hoa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.