Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thà không gặp.

Tiểu thuyết gốc · 1485 chữ

Nhóm tám người của Lý Gia rời khỏi Y Phòng, băng qua những hành lang dài hướng thẳng về phía cổng chính mà không ngoái đầu nhìn lại thêm lần nào nữa.

Gương mặt của Lý Tấn vẫn giữ vẻ u ám, từng bước đi nặng nề như đang nghiền nát điều gì đó trong lòng. Ánh mắt hắn xa xăm, thần sắc toát lên sự bực bội không thể che giấu. Nhưng mãi cho đến khi gần đến cửa của Dược Đường, một thủ hạ bỗng lên tiếng nhắc nhở:

"Công tử, hình như chúng ta đã quên một chuyện quan trọng thì phải?"

Lời nói ấy như một tiếng chuông vang lên trong tâm trí, khiến Lý Tấn đột ngột dừng chân, chân mày nhíu chặt. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn sực nhớ ra mục đích thật sự của chuyến đi lần này.

"Tên khốn Trương Vệ!" – Hắn nghiến răng, buột miệng mắng chửi, đôi mắt lóe lên sự phẫn nộ. "Hắn làm ta quên mất chuyện quan trọng!"

Biểu hiện khác thường này của Lý Tấn khiến đám thủ hạ không khỏi thắc mắc. Một người trong số đó, Tuyết Vũ – thủ hạ thân tín nhất, dè dặt lên tiếng:

"Công tử, vì sao vừa rồi người không ra tay dạy dỗ tên Trương Vệ đó một trận? Chúng ta đông hơn, mà ở đây có ai dám đắc tội với người của Lý Gia chứ?"

Lý Tấn hít một hơi dài, cố kìm nén cảm xúc đang dâng trào, giọng nói của hắn trầm xuống, pha lẫn sự lạnh lẽo:

"Ngươi nói đúng, nhưng nơi này không phải chỗ chúng ta có thể tùy tiện làm càn. Gia tộc đứng sau Vĩnh Sinh Đường không hề tầm thường, tuyệt đối không nên mạo phạm. Hơn nữa, giữa hai nhà Trương và Lý từ xưa đã có một giao ước máu. Ta không muốn vì một kẻ như hắn mà gây rắc rối cho toàn gia tộc."

Ánh mắt Lý Tấn tối lại, như đang nhớ về những ký ức không muốn gợi lại. Hắn trầm giọng tiếp lời:

"Quả thật, nếu tiểu tử đó không nhắc khéo, ta cũng suýt quên mất điều này."

Nghe những lời ấy, đám thủ hạ dù còn nhiều nghi vấn nhưng cũng không dám hỏi thêm. Bọn họ biết rõ tính cách của Lý Tấn: dù giận dữ đến đâu, hắn luôn giữ được sự kiềm chế trước những chuyện quan trọng.

Sự hiện diện của Trương Vệ đã vô tình khơi dậy những ký ức xưa cũ trong lòng Lý Tấn, khiến hắn nhất thời lãng quên nhiệm vụ cấp thiết. Lần này hắn đến Vĩnh Sinh Đường là để mời vị dược sư nổi danh "Thẩm Y Y" về Lý Gia chữa bệnh cho người thân. Luận lý mà nói, hắn vốn dĩ không nên gây sự tại đây, nhưng sự xuất hiện bất ngờ của Trương Vệ đã làm rối loạn mọi tính toán.

Lý Tấn chợt hít một hơi sâu, thở ra nhẹ nhõm. Hắn lẩm bẩm:

"May thay... tên đó chỉnh lại áo cho ta, bằng không, e rằng ta đã tự chuốc lấy họa lớn."

Điều chỉnh lại tâm trạng, Lý Tấn ra hiệu cho nhóm thủ hạ quay lại Y Phòng để tìm gặp dược sư Thẩm Y Y. Tuy nhiên, khi đến nơi, bóng dáng của Trương Vệ đã biến mất.

Cả nhóm đứng sững lại, một cảm giác hụt hẫng khó tả thoáng qua trong lòng Lý Tấn. Hắn nheo mắt nhìn ra xa, không nói thêm lời nào, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi ra lệnh:

"Tìm dược sư. Không cần để tâm đến tên họ Trương đó nữa."

Đám thủ hạ gật đầu, nhanh chóng làm theo lệnh. Còn Lý Tấn, ánh mắt hắn vẫn thoáng chút u ám, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thản. Tựa như một cơn sóng ngầm, mọi cảm xúc đều bị chôn sâu dưới đáy lòng, chờ ngày bộc phát.

Bởi lẽ chàng đã rời khỏi đây mà di chuyển đến một nơi khác mất rồi. Điều đó cũng hay, tránh được những cuộc chạm mặt không đáng có. Trương Vệ sau khi tiếp xúc với người nhà họ Lý, trong lòng cảm thấy trĩu nặng, nên quyết định nhanh chóng quay trở lại chỗ cũ để lấy dược thảo và rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Khi dọc hành lang phía đông của Y Phòng, trên đường trở về phòng Dược Thảo, ánh mắt chàng bất ngờ chạm phải một tấm bạc treo trên tường. Tấm bạc này không thuộc tuyến đường mà chàng đã đi trước đó. Trên nó, có khắc họa một hình ảnh kỳ lạ:

Một chiếc chìa khóa lớn màu xanh lục, xuyên qua bởi một thanh kiếm. Trên thân kiếm, hai con rắn đang ngược chiều nhau uốn lượn lên đỉnh.

Hình ảnh độc đáo này khiến Trương Vệ không khỏi dừng chân. Chàng nhìn kỹ hồi lâu, cảm nhận sự kỳ bí toát ra từ biểu tượng. Tấm bạc này, khả năng cao là cờ hiệu đánh dấu lãnh thổ của một gia tộc. Chiếc chìa khóa hẳn chính là gia huy của họ.

Tuy nhiên, đã rời khỏi Đế Đô quá lâu, Trương Vệ không còn biết được Vĩnh Sinh Đường hiện thuộc về thế lực nào trên đại lục Hoa Bắc. Bản thân chàng vốn không phải người hay tọc mạch, nhưng ý nghĩ này bất giác khiến chàng bật cười trừ.

"Xem ngươi kìa, tự nhiên lại lo chuyện không đâu. Mau đi thôi, sắp đến giờ rồi."

Chàng lẩm bẩm, tự cười với chính mình. Xung quanh người qua lại tấp nập, Trương Vệ không muốn thu hút ánh nhìn dị nghị, cũng không muốn bị soi mói thêm. Thật sự mà nói, cuộc sống lặng lẽ và không bị quấy rầy đã trở thành mong muốn duy nhất của chàng.

Mặc dù tò mò, Trương Vệ quyết định tạm gác sự việc lại, để khi có cơ hội sẽ tìm hiểu kỹ hơn. Lúc này, chàng nhanh chóng rảo bước trở về gian phòng Dược Thảo.

Khi vừa đến một khúc cua, chàng trông thấy vị thiếu niên Dược Đồng lúc trước, hai tay cầm khay vàng nhạt, đang đi về hướng chàng. Thiếu niên vừa đi vừa đảo mắt tìm kiếm, và khi nhận ra Trương Vệ, khuôn mặt liền rạng rỡ, vội vàng bước tới.

"Công tử gia, tôi tìm người mãi. Những thứ công tử cần đều đã chuẩn bị xong, xin mời người xem qua một lượt."

Dược Đồng kính cẩn nói, đồng thời nâng khay lên ngang ngực, cẩn thận mở chiếc khăn phủ, để lộ ba loại dược thảo bên trong. Chúng được đặt ngay ngắn trên tấm nhung, tuy chỉ là dược thảo tầm trung, nhưng trông vô cùng tươi tốt.

Trương Vệ liếc qua, thấy không có gì đáng ngờ, liền cười nhạt:

"Vĩnh Sinh Đường danh tiếng khắp Lục Châu, chẳng lẽ lại vì chút bạc lẻ mà lừa dối khách hàng sao?"

Dược Đồng nghe vậy, khẽ cúi đầu:

"Thứ lỗi, tôi có thể hỏi công tử đây quý tính đại danh là gì để tiện xưng hô không?"

Trương Vệ bình thản đáp:

"Ta họ Trương, người Trương Gia Bảo."

Nghe đến danh xưng ấy, thái độ của Dược Đồng lập tức trở nên kính cẩn hơn.

"Thì ra là Trương công tử, thật thất kính."

Nói đoạn, Dược Đồng mỉm cười lễ phép, chỉ tay về một hướng:

"Nếu không còn gì nữa, xin mời công tử đi lối này."

Trương Vệ theo sự hướng dẫn, đến trước một căn phòng nhỏ nằm ở tầng hai. Điều này khiến chàng hơi bất ngờ. Theo lý, chàng phải đến quầy thanh toán.

Chàng xoay lại hỏi:

"Tại sao lại đưa ta đến nơi này?"

Dược Đồng cung kính đáp:

"Thưa công tử, tổng quản Dược Phòng chúng tôi muốn gặp riêng người. Không biết công tử có phiền không?"

Trương Vệ thoáng kinh ngạc. Từ trước đến nay, việc mua dược thảo mà được tổng quản đích thân gặp gỡ là điều hiếm thấy. Nhưng đã đến đây, từ chối thì có phần bất kính, hơn nữa, chàng cũng tò mò về lý do.

"Được, ta sẽ chờ."

Dược Đồng mỉm cười, nhanh nhẹn mở cửa, mời chàng vào trong. Khi Trương Vệ đã vào, cậu ta để lại khay dược thảo trên bàn, rồi rời đi.

Phòng tiếp khách bài trí đơn sơ, chỉ có vài chiếc ghế và một chiếc bàn gỗ. Quan sát một lượt, không thấy điều gì đặc biệt, Trương Vệ chọn một chiếc ghế, ngồi xuống. Ánh mắt vô tình dừng lại trên khay dược thảo trước mặt, trong lòng bắt đầu miên man suy nghĩ về những điều chờ đợi phía trước.

Bạn đang đọc Đại Lục Liên Hoa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.