Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi ức (14).

Tiểu thuyết gốc · 1511 chữ

Bách Lý Yên Bức cùng dân làng Bách Lý dưới sự hộ tống từ xa của nhóm Vân Nam chẳng mấy chốc đã đi đến phía bìa rừng.

Riêng Tiêu Ân Nhi, nàng đã tách khỏi đoàn mà rời đi đặng giúp đỡ tộc nhân thủ hộ Vọng Ngữ Lâm.

Trên đường đi, bất chợt nàng bắt gặp một chú nai con đang mắc kẹt trong đống cây ngã ngổn ngang bên đường. Theo phản ứng tự nhiên, nàng đã chạy lại gần đặng giúp đỡ, tuy nhiên ở phía trên đầu, những cành cây đang chịu sự tác động của hỏa diễm đang liên tục rơi xuống.

Nhận ra điều đó, nàng bèn giơ tay hữu lên. Nhẹ nhàng vận ra một mảng chân khí lục lam, đính kèm với một vòng ma pháp đồng màu sắc trên cổ tay.

Từ đó hóa ra một dòng nước, truyền đến như thủy xà dập tắt đi tàn lửa và cuốn bay các thân cây đang đè lên người chú nai.

Giải quyết những thứ cản trở, Ân Nhi bế sinh vật nhỏ bé kia vào lòng. Ân cần xem xét thương tích, đồng thời dùng năng lực chữa lành vết thương cho nó. Tức thì chú nai khôi phục lại năng lực vốn có.

Liền được nàng đưa đi nhập hội với số đông đang lũ lượt rời khỏi Vọng Ngữ Lâm.

Đi đến đâu, nàng cũng vận lên linh lực tạo ra vòi rồng dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội. Với khả năng của nàng việc này vô cùng dễ dàng như lấy một thứ đồ trong túi áo. Điều mà nàng lo lắng chính là cuộc chiến của hai cường giả kia đang càng lúc càng khốc liệt.

Khiến nguy hiểm tiềm ẩn có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào.

Cho nên nàng chỉ có thể di chuyển vòng quanh khu vực đó, ưu tiên né tránh những nơi chân khí của họ tụ họp để tiếp tục quá trình của mình.

Vì hành động liều lĩnh không màng đến nguy hiểm đó, mà nàng đã giúp không ít những đồng loại chẳng may kẹt lại được giải cứu.

Được chừng một khắc.

Khi thấy không còn gì nữa, nàng định bụng sẽ rời đi. Thì bất chợt ánh mắt của nàng bắt gặp hình ảnh một tiểu yêu tinh Mộc hệ, tạm gọi là Mộc tinh đang bị thương ở chân và không thể di chuyển được. Cậu đang lê thân thể đầy rẫy vết thương, trườn dưới mặt đất vô cùng tội nghiệp.

Ngay lúc này.

Uỳnh...Uỳnh...Uỳnh.

Một thanh âm va chạm vang lên đi kèm với lượng lớn đất đá theo đó mà rơi xuống như mưa.

(Đây chính là thời điểm Kinh Như Tuyết bị Lưu Nghị Thành đánh lén)

Nguy hiểm thay, chỗ của Tiêu Ân Nhi đương đứng lại là một thung lũng hẹp. Nhận ra được tình trạng của bản thân đang đối mặt, nàng có lựa chọn rời đi để giữ gìn mạng sống cho chính mình. Nhưng nàng vốn là con người lương thiện.

Nàng không cần suy nghĩ, chưa đến một giây nàng đã ngay lập tức chạy đến bên Mộc tinh với tốc độ nhanh nhất. Trong khoảnh khắc đất đá rơi xuống sắp nuốt chửng đối phương, nàng đã đến kịp và tạo ra một tấm lá chắn bảo hộ cả hai đồng thời ôm chầm lấy tiểu yêu kia một cách ấm áp.

Ầm... Ầm.

Với độ cao cùng trọng lượng lớn, những tảng đá chẳng khác gì cường công. Trực tiếp tác động đến cơ thể của nàng. Khiến nàng thổ ra một ngụm máu tươi thấm trên bờ vai của Mộc Tinh, khiến tình cảm đồng loại lại càng trở nên sâu sắc. Nhưng với sức cô thế kiệt, làm sao họ có thể vượt qua được thử thách trước mắt cũng là một vấn đề.

Cơn mưa đá cứ giáng xuống từng đòn, từng đòn mạnh mẽ. Đẩy sự chịu đựng của Tiêu Ân Nhi tới giới hạn. Về phía Mộc tinh, nó vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần, nhưng giờ lại đối diện với thử thách sinh tồn còn khủng khiếp hơn trước. Nên cơ thể nó đã run lên bần bật, mà ôm lấy Tiêu Ân Nhi thật chặt đầy sợ hãi.

Ân Nhi hiểu rõ cảm xúc của Mộc Tinh, trước đây nàng cũng đã từng phải đối diện với nỗi sợ tương tự như vậy. Cho nên khi thấy cậu bé Mộc tinh có biểu hiện cảm xúc mãnh liệt, nàng lại càng quyết tâm cứu sống tiểu yêu này, cả hai phải rời khỏi đây an toàn.

Tuy nhiên sức của nàng không thể đương đầu với sự công kích này thêm nữa.

Sự tấn công dồn dập của nó đã khiến lục phủ ngũ tạng của nàng tổn thương nghiêm trọng. Sức lực đã suy kiệt, việc giữ vững kết giới thêm một khoảng thời gian nữa là điều bất khả thi.

Do tiếp xúc gần, nên khi Tiêu Ân Nhi nhận lãnh sự đau đớn nào thì Mộc tinh đều cảm nhận được. Điều đó lại càng khiến cậu bé cảm kích vô cùng, trong giây phút ấy cậu nguyện cầu cả hai bình an vượt qua sóng gió. Vì cậu không muốn thấy người tốt vì mình mà chết đi.

Được một lúc, Ân Nhi đã đạt giới hạn, nhưng nàng quyết không từ bỏ, nàng thở gấp đầy đau đớn nói:

"Đừng lo nhé, ta sẽ bảo vệ đệ."

Lúc nàng nói ra câu này, kết giới đang mỏng dần và sắp tan biến. Dẫu vậy cơn mưa đá vẫn chưa kết thúc. Giây phút sinh tử đã đến gần, nàng không hề sợ hãi mà ngược lại nàng vô cùng kiên cường. Bàn tay nàng đầy mạnh mẽ siết chặt Mộc tinh vào lòng. Đồng thời đưa tấm lưng trần của nàng ra bảo vệ cậu nhóc.

Bất chợt, âm thanh xung quanh trở nên im bặt.

Điều này khiến Tiêu Ân Nhi ngạc nhiên, vì kết giới đã biến mất nhưng nàng không cảm nhận được cơn đau hay những thứ tương tự khác.

Tức thì nàng ngẩng đầu lên.

Đứng trước mặt nàng là một nam nhân cường tráng, đầy mạnh mẽ.

Hình ảnh đó hiện rõ mồn một trong con ngươi của nàng. Nàng nhận ra con người này, nên sắc mặt biến đổi nhanh chóng. Nàng liền quỳ gối cúi đầu trước hắn, trong khi trong tay vẫn còn ôm lấy Mộc Tinh mà hô lớn:

"Thánh thượng!"

Kẻ ra tay cứu nàng không ngờ lại chính là Tiêu Chính Nam. Y đứng chắn trước mặt nàng, dùng ánh mắt soi xét thật kỹ hai người một lúc rồi gật nhẹ đầu:

"Đứng lên đi!"

Không hiểu sao đứng trước con người này, Tiêu Ân Nhi không sợ hãi trước chết đã đi đâu mất mà bất chợt trở nên yếu đuối đến lạ. Nàng không kiềm chế được cảm xúc mà run liên hồi.

Còn Mộc tinh thì còn nhỏ, không hiểu chuyện. Khi thấy sóng gió đã qua đi liền bình tĩnh trở lại mà rạng rỡ nói:

"Thố tỷ, chúng ta thoát rồi."

Nói đoạn, cậu bé tách khỏi tay của Tiêu Ân Nhi, sau đó giục nàng đứng lên.

Để mà nói Tiêu Ân Nhi lúc bấy giờ. Chỉ có hai chữ để diễn tả.

Kinh sợ!

Phải nàng đang sợ hãi khi đối diện với người trước mặt. Trước đây khi nàng cùng mẫu thân sống tại Yêu giới nàng đã từng gặp y. Tiêu Chính Nam mà nàng biết không nhân từ đến vậy, y là một kẻ bạo quân. Sẵn sàng giết đồng loại chỉ vì không vừa mắt.

Dù cho đó có là công thần cùng y vào sinh ra tử cũng vậy. Không hề có một chút ngoại lệ nào.

Y ra tay cứu nàng lại càng khiến nàng khiếp đảm hơn. Như thể một tên sát nhân nhuốm đầy máu tanh ban cho bạn một ân huệ vậy.

Nàng hoang mang tự vấn:

"Vậy ra kẻ mà đẩy tộc Bách Lý ta phải rời khỏi quê hương là tên bạo quân này. Hắn là kẻ đáng chết."

Nàng chìm đắm trong nhiều luồng suy nghĩ đến mức không nhận ra Tiêu Chính Nam đang đến gần. Y nhìn nàng thất thần mà không hiểu lý do là gì. Nhìn được gương mặt của Tiêu Chính Nam không mấy thiện cảm khiến Mộc tinh cũng sợ hãi theo.

Cậu bé cố gắng nắm lấy tay áo của Tiêu Ân Nhi mà hét:

"Tỷ tỷ dậy đi."

Nhưng kết quả vẫn không có thay đổi, nàng không hề lay chuyển. Ánh mắt cứ đăm chiêu nhìn xuống đất, với vẻ mặt hoang mang.

Bước thêm hai bước.

Tiêu Chính Nam đã ở rất gần nàng, Y chậm rãi đưa tay ra, hướng lòng bàn tay về phía hai người và chuẩn bị làm điều gì đó.

Bạn đang đọc Đại Lục Liên Hoa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.