Hoa Trường Hi kiên định gật đầu: “Dạ.”
Hoa lão gia tử lại hút hai hơi thuốc: “Nếu nhà không cho con đi, con định làm sao?”
Sống ở Hoa gia mười ba năm, Hoa Trường Hi cũng coi như hiểu tính tình của Hoa lão gia tử.
Nghe ông nói vậy, nàng biết ông đã định dùng quyền uy của gia chủ để áp chế mình.
Hoa Trường Hi hiểu hôm nay không phải nàng thuyết phục gia đình, chính là gia đình áp chế nàng, liền không còn khách khí: “Tổ phụ, con muốn học nghề, con muốn kiếm tiền, con không muốn tương lai rơi vào cảnh ngộ của ngũ tỷ.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Hoa lão gia tử lập tức trở nên âm trầm, Hoa tứ thúc và Hoa tứ thẩm cũng khó coi hẳn đi.
Dù che giấu thế nào, lý do có vẻ bao biện đến đâu, cũng không thể che giấu sự thật Hoa gia bán nữ nhi vì tương lai của nhi tử.
Hoa nhị thúc và Hoa nhị thẩm đứng xem náo nhiệt, các tiểu bối Hoa gia thì đều có vẻ “Cửu nương lá gan thật lớn, dám chống đối tổ phụ”.
Hoa Minh Hách và Diêu thị liếc mắt nhìn nhau, ý định kiên quyết không cho Hoa Trường Hi đi tạp dịch đường Y dược ti có phần lung lay.
Ngũ nương làm thiếp, nhìn thì Hoa gia có quyền lựa chọn, nhưng thực tế thì không.
Trong tộc nhìn có vẻ dễ nói chuyện, nhưng điều kiện tiên quyết là nhà họ phải phối hợp tốt, một khi không phục tùng sự sắp xếp của tộc, chờ đợi họ có lẽ không chỉ là sự xa lánh của tộc.
Hoa Trường Hi vẫn tiếp tục nói: “Tổ phụ, nếu gia đình không thể an bài sẵn tiền đồ cho mỗi đứa cháu, vậy thì có lẽ nên buông tay, để chúng con tự mình tìm kiếm con đường phía trước, biết đâu lại có được những điều ngoài sức tưởng tượng.”
Hoa lão gia tử nheo mắt nhìn Hoa Trường Hi, sắc mặt vô cùng khó coi: “Tốt, tốt lắm, nhà ta lại xuất hiện một tiểu thư không tầm thường.”
“Nam tử kiếm sống đã khó, nữ tử lại còn lớn tiếng hơn cả nam tử.”
“Tạp dịch của Y dược ti tạp dịch đường, là người cả Y dược ti đều có thể tùy ý sai khiến, ngươi tưởng dựa vào chút y thuật là có thể an thân ở đó sao?”
“Ta nói trước, nếu ngươi dám gây họa cho nhà này, hoặc làm mất mặt nhà ta, ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi nhà.”
Hoa Trường Hi thấy Hoa lão thái gia không ngăn cản mình vào tạp dịch đường nữa, liền không nói thêm gì, còn lời đe dọa kia, nàng cũng chẳng để tâm.
Sáng sớm hôm sau, Hoa Trường Hi nhận lấy cái bánh bao do Diêu thị đưa tới, cười nói: “Mẫu thân, đừng quan tâm người đời nhìn tạp dịch thế nào, người hãy tin con, biết đâu con lại có thể tạo nên sự nghiệp ở tạp dịch đường chứ.”
Diêu thị cười cười, không nói gì, chỉ dặn dò: “Chăm sóc bản thân thật tốt, nếu ở tạp dịch đường không quen thì về nhà.”
Hoa Trường Hi cười nói: “Con biết rồi, con đi đây!”
Những người khác trong Hoa gia, hoặc ngồi trong chính đường, hoặc đứng ở trong sân, nhìn Hoa Trường Hi ra khỏi cửa, ai cũng không nói gì.
Ra khỏi cửa Hoa gia, Hoa Trường Hi quay đầu nhìn lại phủ đệ, ánh mắt sáng rực.
Từ nay về sau, thế giới của nàng không chỉ là sân Hoa gia nữa.
Hoa Thất Nương và Hoa Thập Nhị Nương đứng ở cửa, nhìn Hoa Trường Hi vui vẻ bước đi, vẻ mặt phức tạp.
Hoa Thập Nhị Nương lẩm bẩm: “Làm tạp dịch vừa khổ vừa mệt, tổ mẫu nói rất đúng, Cửu tỷ quả thật rất biết vất vả.”
Hoa Thất Nương lại nói: “Nhưng mà… làm tạp dịch cũng có thể kiếm tiền.” Có bạc, có thể làm được rất nhiều việc, không đến mức chuyện gì cũng phải nghe lời.
Hoa Thập Nhị Nương sửng sốt: “Thất tỷ, sao muội lại cảm thấy tỷ hình như rất ủng hộ Cửu tỷ đi làm tạp dịch vậy?”
Hoa Thất Nương im lặng một chút: “Chúng ta muốn mua thứ gì, đều phải xin bạc, ngươi cảm thấy việc xin bạc dễ chịu sao?”
Hoa Thập Nhị Nương không nói gì nữa.
Hoa Thất Nương lại nói: “Cửu Nương tự mình tìm việc làm, ta thấy rất tốt. Ngươi cứ chờ xem, về sau Cửu Nương ở nhà sẽ càng ngày càng có tiếng nói.”
Hoa Trường Hi đến Y dược ti, định vào từ cửa chính, nhưng sai dịch trông cửa biết nàng đến Tạp dịch đường báo danh, liền nói với giọng khó chịu rằng tạp dịch không được đi cửa chính, chỉ được ra vào Y dược ti từ cửa bên.
Hoa Trường Hi sững sờ, hỏi vị trí cửa bên, phải vòng một vòng rất lớn mới vào được Y dược ti, đi nửa canh giờ mới đến trước cửa Tạp dịch đường.
Lần này, Hoa Trường Hi không gặp được Giả công công, vừa vào Tạp dịch đường đã bị thái giám Tiểu Lộc tử hôm qua tiễn nàng đi gọi lại.
Tiểu Lộc tử cũng chẳng để ý nàng nhiều, liền gọi một nữ tử độ hai mươi tuổi đến.
“Hương Như, đây là tạp dịch mới, thiếu người chỗ nào thì cứ để nàng ở đó.”
Lãnh Hương Như liếc nhìn Hoa Trường Hi rồi bảo nàng ra ngoài chờ.
Đăng bởi | Emilyuyvu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 493 |