Ta muốn làm Tần Nhị Thế hơn!
Nghĩ đến Doanh Vị ta ở kiếp trước mỗi ngày đều nhận được phúc lành, khó khăn lắm mới xuyên không trở về thời cổ đại, trở thành một thành viên trong hoàng thất. Không lẽ vẫn phải tiếp tục ngày ngày xử lý những chính vụ kia ư?
Làm sao ta có thể không biết được chứ?
Nhìn cuộc sống của Doanh Vị thì biết, căn bản không có thời gian để hưởng thụ, vui chơi, hắn chính là một người nghiện công việc.
Mà thế giới này có nhiều mỹ nữ như vậy, theo như Doanh Vị thấy, đem thời gian có hạn của mình dùng vào việc hưởng lạc mới là chính đạo. Ở kiếp trước áp lực công việc đủ nhiều rồi, kiếp này tốt nhất nên thoải mái đi.
Nếu có thể, Doanh Vị thà làm Tần Nhị Thế chứ không làm Tần Thủy Hoàng!
Có chuyện khó khăn gì cứ để Chính Ca của mình giải quyết đi, chuyện hưởng thụ này để ta!
Hơn nữa, thân là đệ đệ của Hoàng đế, là Vương Thất của Tần Quốc, chỉ cần Doanh Vị không mưu phản, thì cho dù hắn có làm gì, Doanh Chính nể tình huynh đệ với hắn cũng sẽ không làm gì hắn cả.
Cho dù thực sự muốn làm Hoàng đế, Doanh Vị sẽ cũng không để ý làm Minh Thành Tổ.
Trong khi đang suy nghĩ, Doanh Vị vẫn đang hạ cờ, bàn cờ đang nguy khốn, nhưng nhìn thấy lực chú ý của hắn căn bản là không đặt ở trên bàn cờ.
"Trong hoàng thất, tranh quyền đoạt lợi, phụ tử tương tàn, huynh đệ tranh giành, trước giờ đều là bi kịch của con người."
“Nếu như ngươi không có suy nghĩ đó thì tốt quá.”
“Bụp——”
Tuần Tử đặt quân cờ trắng trong tay xuống, chậm rãi nói: "Những tác phẩm kinh điển của Đạo gia trong Tàng Thư Các kia ngươi cũng đã đọc gần hết rồi phải không?"
"Thân là lão sư, ta cũng không còn gì để dạy ngươi nữa, ngươi đã xuất sư rồi."
Doanh Vị nhìn con rồng lớn trên bàn cờ đã bị mình giết chết, bất giác nở nụ cười, không để ý chút nào.
Không phải hắn từ bỏ công danh lợi lộc, mà hắn chỉ có thể dùng thái độ bình tĩnh, từ góc độ càng cao hơn để bàng quan thế cờ, ngắm nhìn thế sự.
Doanh Vị hất tay áo, đứng dậy, quỳ một gối xuống đất hành đại lễ nói: “Vị, tạ ân dạy dỗ của lão sư!”
Tuần Tử nhận đại lễ của hắn, xua xua tay ra hiệu cho hắn mau chóng rời đi. Doanh Vị hành tâm lễ rồi xoay người rời khỏi căn nhà gỗ này.
Tuần Tử nhìn bóng lưng Doanh Vị rời đi, vẻ mặt hài lòng.
Thân làm sư phụ, trước giờ không phải là để học trò trở thành phiên bản thứ
hai của mình mà là muốn truyền đạt kiến thức, truyền đạt phương pháp tư duy cho học sinh.
Sau đó để học sinh tự mình cảm ngộ nhân sinh, cảm ngộ con đường thuộc về bản thân.
Cho nên, Tuần Tử không mấy để ý đến việc ba đệ tử mà mình thu nhận này, hai người học Pháp vứt bỏ Nho gia, một người học Đạo, tuy rằng đồng ý với một bộ phận lý luận của Nho gia nhưng không hoàn toàn tiếp nhận.
Đối với Tuần Tử mà nói, đệ tử phải có tư tưởng riêng của mình, chứ không phải trở thành Tuần Tử thứ hai. Đây mới là một vị lão sư thực sự, với tài hoa và năng lực của hắn, tương lai nhất định sẽ được ghi vào sử sách.
Nho gia xem trọng giáo dục con người, từ góc độ của Tuần Tử, thân là lão sư, dạy dỗ ra được các đệ tử ưu tú như vậy, còn có chuyện gì hạnh phúc hơn nữa chứ?
Chỉ là con người đều có lòng riêng. Trong ba vị đệ tử, Tuần Tử thích Doanh Vị nhất.
Mặc dù trọng tâm tư tưởng của hai người không hoàn toàn giống nhau. Tuần Tử là Nho gia thuần túy, nhưng mà trong nhiều quan niệm, hai người lại thống nhất lạ kỳ.
Rất nhiều quan điểm của Doanh Vị, ví dụ như thuyền vua nước dân, lòng người nham hiểm, đạo trời bất biến, cho rằng quy luật của vũ trụ không thể thay đổi theo ý chí của con người, nhưng con người có thể lợi dụng tự nhiên, thay đổi tự nhiên, những cái này đều không hẹn mà phù hợp với lý niệm của Tuần Tử.
Doanh Vị đã tìm ra được con đường riêng của mình, lại kế thừa y bát của mình. Đối với Tuần Tử mà nói, hắn chính là truyền nhân y bát chân chính của mình.
Tuần Tử nhớ lại khi hắn khi mới đến Tần, đã từng nói: “Tứ thời thịnh vượng tuy có phần nào đó, nhưng không phải là may rủi. Tuy nhiên, vua quận có công danh lại kém xa không bằng!”
Tần Quốc hình phạt nghiêm khắc, mặc dù khiến cho quốc gia cường thịnh, nhưng cứ như vậy mãi chắc chắn sẽ dẫn đến rắc rối về lâu dài.
Bây giờ Doanh Vị đã hiểu rõ được đường lối “đức hình vẹn toàn”, không biết sau khi hắn trở về Tần Quốc sẽ là phúc hay hoạ đối với sáu nước còn lại?
"Tuổi tác càng lớn thì càng thích hồi tưởng lại quá khứ."
“Nếu như cường Tần có thể hiểu được nhân nghĩa, học đạo đức thì ngược lại là chuyện tốt, ta hà tất phải tự làm phiền mình.”
Tuần Tử bật cười sảng khoái, gạt quân cờ trắng đen trên bàn cờ sang một bên.
Có người nói vạn vật trên thế giới đều giống như một ván cờ, nhưng mà theo như Tuần Tử thấy, thế giới phức tạp khó nói, một bàn cờ làm sao có thể khái quát hết được chứ?
Cái gọi là đánh cờ, chỉ là một hình thức giải trí bồi dưỡng tâm lý mà thôi.
Đăng bởi | TueTinh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 67 |