Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không đơn giản

Tiểu thuyết gốc · 1052 chữ

“Gì cơ? Không lẽ hắn bị mưu hại?”

“Không rõ ràng, trong Tổng đốc phủ che dấu tin tức, nghe nói khi hắn được hạ nhân thấy trước cổng tim đã ngừng đập nhưng không biết sao đều có thể tỉnh lại.”

Hơn một năm trước hắn từng gặp Trần Nhược cùng Trần Phóng một lần ở Trung Ương Hoàng Thành, khi đó cả cửu châu Tổng đốc đều đưa dòng dõi của mình tới lễ mừng thọ của Thái Hậu, hắn được phụ thân đặc biệt nhắc nhở phải chú ý chú ý hai vị Giang Châu công tử. Trần Phóng mười sáu tuổi đã mang danh thiếu niên thiên tài, văn ôn võ luyện, tướng mạo đường đường chính chính, phong mang tất lộ ra ngoài, thêm vào Trần gia cùng nhà mẹ đẻ Lý gia đương triều thái sư gia thế hiển hách khiến hắn nghiễm nhiên trở thành vạn chúng chú mục, quanh người bao phủ một tầng quang hoàn lóa mắt.

Chỉ là đối với Quân Bất Phàm hắn không thấy Trần Phóng có gì đặc biệt bởi bản thân hắn cũng là như vậy. Còn Trần Nhược cho hắn một cảm giác rất đặc biệt, ở Trần gia hắn thất thế hơn đệ đệ, mọi hành động đều phải cẩn thận dè dặt, tránh để người bắt được nhược điểm, nhưng trong bữa tiệc thấy được rất nhiều đại nhân vật trong triều đình, Quân Bất Phàm nhìn thấy trong mắt hắn sự bình tĩnh cùng nội liễm, hắn thong dong ứng đối, khiêm tốn mà không mất cấp bậc lễ nghĩa.

Đặc biệt là khi đó đúng gần dịp lễ trung thu nên tất cả đám công tử bọn hắn ở lại Trung Ương Hoàng Thành hơn nửa tháng, từng tham gia cuộc thi mã cầu, chỉ cần là vương công quý tộc đều sẽ được mời, khi đó Già Lan quận chúa nữ nhi Trịnh vương nhất kiến chung tình với Trần Nhược, Quân Bất Phàm cũng phải thừa nhận thừa nhận rằng nếu so dùng nhan sắc kiếm cơm hắn chỉ có thể cam bái hạ phong trước Trần Nhược, dù sao mẫu thân hắn hai mươi năm trước chính là Đại Tề đệ nhất mỹ nữ, không biết bao nhiêu công tử tài tuấn theo đuổi, lấy cưới nàng làm nguyện vọng cả đời, cuối cùng bị Trần Kiện đắc thủ. Lại nói Già Lan quận chúa về nhà khóc cầu cha mẹ, Trịnh vương là tông thất, vai vế cực cao, đương kim hoàng đế đều phải gọi hắn là huynh trưởng. Trịnh vương này có hơn mười người con trai nhưng lại chỉ có duy nhất một vị nữ nhi, từ nhỏ đã coi như viên minh châu nâng trong lòng bàn tay mà chiều chuộng, vì thế đã vào cung cầu kiến hoàng đế. Có câu nói lạc đà gầy còn béo hơn ngựa, hoàng thất tua rằng suy yếu nhưng hiện tại vẫn có năng lực không nhỏ, hoàng đế cho rằng đây là một chuyện tốt, vừa có thể phân hóa nội bộ Giang Châu vừa có thể cảnh cáo chư hầu các phương nên đã mượn lời Thái Hậu ngỏ ý ban hôn cho Trần Nhược nhưng không ngờ lại bị hắn từ chốt. Chuyện này lúc đó vô cùng rầm rộ, Quân Bất Phàm cũng cả kinh trước quyết đoán của Trần Nhược, theo lý mà nói đây đối với hắn là chuyện tốt, hắn sẽ có sự giúp đỡ từ Trịnh Vương và hoàng thất, thậm chí từ nay về sau có thể đè lấy mẫu tử Lý thị một bậc. Tuy nhiên Quân Bất Ngữ khi nghe thấy chuyện này đã đánh giá vị đại thiếu gia Trần gia này là không đơn giản, Quân Bất Phàm nhớ lại những lời cha hắn đã nói lúc ấy:

"Hoàng thất cho dù giúp hắn nhiều hơn cũng không thể giúp hắn giành thiên hạ, hắn chỉ là quân cờ giúp hoàng đế cân bằng thế lực Giang Châu mà thôi, chỉ có thể đồ làm áo cưới cho người khác. Hơn nữa nếu như Giang Châu cùng hoàng thất liên thủ Ký Châu chúng ta chỉ có con đường phát binh đánh chiếm các châu quận xung quanh để cân bằng thế lực, cả ta lẫn Trần Kiện đều chưa muốn tới một bước này, tiểu tử kia cũng hiểu nên đã từ chối mối hôn sự này, ngươi nói xem tiểu tử này có phải rất không đơn giản hay không?"

“Chẳng lẽ là ta đã suy nghĩ nhiều?”

Trở lại thực tại, Quân Bất Phàm khi suy đoán có người cố ý tung tin tức về Phong Hồi Cốc hắn lập tức suy đoán là Trần gia, dù sao đây là Giang Châu, là địa bàn của nhân gia, ở nơi này hắn đúng là kiêng kỵ hai tên kia ba phần. Nghe được tin Trần gia không xuất động Quân Bất Phàm có thể nói vui buồn lẫn lộn, hắn vừa mừng thầm hôm nay sẽ không gặp vật cản quá lớn, thế nhưng hắn cũng muốn gặp lại Trần Nhược xem hơn một năm này hắn có gì thay đổi.

Trong lúc trầm ngâm suy nghĩ thì mây kéo tới che đi ánh mặt trời, ba người ngẩng đầu lên liền thấy từ chỗ sâu tràn ra làn sương mù trắng xóa, từng đợt từng đợt che kín ánh mắt của họ thế nhưng tuyệt không vượt qua ranh giới bạch anh thụ, thấy vậy đôi mắt ba người đồng loạt sáng lên, đây là tín hiệu giờ ngọ đã đến, phía bên kia phe thứ tư mạo hiểm giả đã nối đuôi nhau lao vào trong màn sương mù, ngay lúc này những người còn lại đã trở lại, đứng thành một hàng phía sau lưng ba người. Cả ba liếc nhìn nhau rồi khẽ gật đầu, bình thường giữa bọn họ có thể có cạnh tranh nhưng những mạo hiểm gia không có gia thế kia muốn ngay trước mặt tranh giành lợi ích thì chỉ có một câu đó chính là tự tìm đường chết, ai nắm đấm lớn người đó tự nhiên phải được thứ tốt nhất, đây chính là đạo lý vĩnh hằng không đổi….

Bạn đang đọc Đại Tề Quốc: Phong Vân Dũng Động sáng tác bởi ENQLAND
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ENQLAND
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.