Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vọng Khách Cư

Tiểu thuyết gốc · 1213 chữ

Tám ngày sau, cả đoàn người đi tới địa phận Thục Sơn, đây là một trong vài ngọn núi nổi tiếng nhất của Giang Châu, tương truyền năm đó nơi đây tồn tại kiếm đạo Thục Sơn phái vô cùng cường thịnh lúc bấy giờ, bất quá tranh bá thiên hạ năm đó Thục Sơn là phe trung thành, ủng hộ tiền triều Đại Yên, cuối cùng hủy diệt trong tay Hoàng thái tổ, trên đỉnh núi vẫn còn lưu lại vết di chỉ của sơn môn, đã từng không thiếu giang hồ nhân sĩ tới đây tìm tòi, hy vọng tìm kiếm được bảo bối còn sót lại, thế nhưng đã qua nhiều năm như vậy, hiện tại đã trở thành địa phương hoang vu, gần như không còn người lui tới.

Xe ngựa dừng lại ở một mảnh tùng lâm rậm rạp, Trần Nhược tay cầm địa đồ, ngẩng đầu nhìn lấy sắc trời đã dần ngả về hoàng hôn, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ. Nơi này còn cách huyện hoài hơn hai trăm dặm đường, đoàn người bọn hắn vốn muốn sớm vượt qua rừng cây này tới bên kia sườn núi tìm nơi tá túc, chỉ là không ai trong số họ thông thạo địa hình nơi đây, thành ra đến giờ này họ vẫn đang mắc kẹt trong khu rừng, hơn nữa trời đã sắp tối, không tiện cho việc di chuyển, nhìn về nữ nhân đang cuộn tròn say sưa ngủ bên trong cỗ xe ngựa, Trần Nhược thở dài lắc lắc đầu, xem ra đêm nay đành phải để Lạc Cơ chịu thiệt thòi một chút, chuẩn bị ngủ ngoài trời một đêm.

“Thiếu gia, phía trước hình như có ánh đèn truyền tới.”

Đúng lúc này A Phúc từ đằng xa hớt ha hớt hải chạy tới, tay không ngừng chỉ trỏ về một phương hướng, Trần Nhược hướng ánh mắt nhìn tới, phía xa trong tầm mắt nổi lên một vệt ánh đèn le lói lộ ra đặc biệt đáng chú ý giữa nơi rừng xanh núi thẳm này.

Mặc dù lòng đầy nghi vấn nhưng Trần Nhược cũng không có cách nào khác, đành phải để đoàn người tiến về phía ánh đèn. Lúc này Lạc Cơ cũng đã tỉnh dậy, từ trên xe ngựa bước xuống, từ từ đi tới bên cạnh Trần Nhược, nam anh tuấn nữ mỹ lệ, cả hai tựa như một đôi tiên đồng ngọc nữ ông trời tác hợp.

Rất nhanh xe ngựa dừng lại trước cửa một quán trọ hai tầng, tấm biển ba chữ Vọng Khách Cư thật to treo trên cao, bất quá trong ánh đèn lờ mờ lại càng có thêm cảm giác âm trầm u ám, mang cho mọi người cảm giác không thoải mái.

“Tại sao ở nơi hoang vu chim không thèm ỉa như này lại có một quán trọ?”

Lạc Cơ lên tiếng, cơ thể không tự chủ được áp sát gần vào Trần Nhược thêm một chút, tuy là tu luyện giả thậm chí võ công không tồi nhưng đa phần nữ nhân trời sinh bản tính liền e sợ ma quỷ loại hình đồ vật, hoàn cảnh nơi đây khiến nàng bất tri bất giác có suy nghĩ này, cơ thể khẽ rùng mình một cái.

“Đã là quán trọ tự nhiên là do có người mở ra, bất quá chuyện bất thường tự nhiên sẽ có lý do của nó, chúng ta chỉ cần chú ý cẩn thận là được.”

Trần Nhược thấy bộ dáng của nàng như vậy thì không khỏi buồn cười, đường đường nữ hiệp Lạc Kiếm Sơn lại sợ những thứ hư vô mờ mịt không có thật, không rõ thế giới này như nào nhưng cả kiếp trước của Trần Nhược lẫn nguyên chủ của thân thể này trong tâm niệm đều chưa từng tin vào ma quỷ lẫn thần phật, trong ký ức của nguyên chủ đây chỉ là thủ đoạn của những kẻ yêu ngôn hoặc chúng lừa gạt đám thường dân thiếu hiểu biết hay những kẻ nhẹ dạ cả tin.

Đoàn người Trần Nhược bước vào trong quán, bên trong bày biện tuy đơn giản nhưng cũng được coi là sạch sẽ, chỉ có vài ba bộ bàn ghế, một tên nam tử thân hình nhỏ bé mặc trang phục tiểu nhị, đầu vai treo lấy chiếc khăn đang cặm cụi lau chùi, ở góc tường bày biện từng dãy từng dãy hũ lớn, mùi rượu từ bên trong tỏa ra mùi thơm thoảng thoảng truyền vào chóp mũi mọi người.

“Lão bản, chúng ta muốn thuê phòng, còn nữa, chuẩn bị cho chúng ta một bàn đồ ăn thịnh soạn, mang hết những món ăn ngon nhất của quán các ngươi lên, không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc.”

A Phúc tới bên quầy, lấy ra một thỏi bạc đặt lên mặt bàn. Chưởng quầy là một nam tử trung niên mặt mày nhẵn nhụi không một sợi râu, ánh mắt nhìn chăm chú vào đống sổ sách, tay phải thò ra cầm lấy thỏi bạc, không thèm ngẩng đầu lên nhìn lấy một cái, giọng nói không nhanh không châm:

“Tới bên bàn ngồi, đồ ăn lúc sau sẽ được dọn ra, muốn gì khác tới tìm tiểu nhị.”

Lạc Cơ nghe hắn nói như vậy tính tình lập tức đi lên, muốn lao ra lý luận với hắn liền bị Trần Nhược giữ lại cánh tay hướng nàng nhẹ lắc lắc đầu. Tiểu nhị một bên thấy vậy cũng vội vàng chạy tới xin lỗi, sau đó nhiệt tình giới thiệu các loại rượu bày trong quán để đám người Trần Nhược lựa chọn.

Không lâu sau, một bàn đồ ăn đầy ắp đã được bày biện trước mặt bọn hắn, tiểu nhị còn đặc biệt vì bọn hắn rót mỗi người một chén nữ nhi hồng mà hắn giới thiệu là tuyệt thế tửu nhưỡng được chính lão bản đích thân ủ.

Một chén rượu trôi xuống cuống họng xua tan đi cái lạnh giá giữa mùa đông, bọn người A Phúc đều cảm giác một trận thư sướng, ngay cả Lạc Cơ cũng là hay mắt phát sáng, một mặt lúc nào cũng sẽ biến hình thành con sâu rượu, chỉ có chén rượu trước mặt Trần Nhược vẫn y nguyên không suy chuyển. Đối diện ánh mắt khó hiểu của tiểu nhị, Trần Nhược mỉm cười cất tiếng:

“Nghe tiếng động ở phía sau hẳn là tiệm của các ngươi còn một vị đầu bếp nữa, có thể mời ra gặp mặt một lần hay không, ta rất hiếu kỳ đầu bếp tay nghề tốt như vậy tại sao lại trốn ở nơi khỉ ho cò gáy này, chẳng lẽ là có điều gì không thể gặp ngoại giới, hay hoặc là...nơi đây chính là hắc điếm?”

Câu nói cuối cùng của hắn vang lên tựa như viên đá đập vào mặt hồ nhấc lên sóng nước, Trần Nhược rõ ràng cảm nhận được vị lão bản ngoài quầy kia ánh mắt lúc này tập trung nhìn chằm chằm bản thân, thậm chí còn vi diệu cảm nhận được một tia sát khí mịt mờ giấu bên trong........

Bạn đang đọc Đại Tề Quốc: Phong Vân Dũng Động sáng tác bởi ENQLAND
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ENQLAND
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.