Nên cụp đuôi làm người mới đúng
Muốn ăn ngon thì đưa bạc đây.
Tạ thị trừng mắt nhìn ngón tay thon dài trắng nõn như cọng hành của Tần Lưu Tây, mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Bạc ư, bà ta làm gì có bạc?
Dù có thì cũng chỉ là một chút ít, bà ta đâu dám tùy tiện lấy ra dùng, nếu không sau này muốn tiêu chút đỉnh cũng chẳng còn xu nào.
"Cái gì, bạc gì chứ!" Bà ta lảng tránh ánh mắt, ấp úng nói: "Ngươi cũng biết nhà ta thế nào rồi đấy, ta lấy đâu ra bạc!"
Tần Lưu Tây cười khẩy: "Ồ, nhị thẩm giờ lại tỉnh táo rồi đấy, biết rõ Tần gia ra sao, ta cứ tưởng người lạc quan trời sinh, biết rồi cũng coi như không, vẫn cứ sống những ngày tháng tốt đẹp có kẻ hầu người hạ, sơn hào hải vị như trước kia chứ!"
Lời này như một cái tát giáng vào mặt những người có mặt ở đó, nóng rát cả mặt, cũng khiến người ta tỉnh ngộ.
Đúng vậy, Tần gia bây giờ đâu còn là quan lại tam phẩm như trước, mà đã là thường dân bị tịch biên gia sản rồi, bọn họ không những không thể sống cuộc sống cao sang có người hầu hạ như trước, cả ngày chỉ biết bàn tán tiệm bạc nào ra trang sức mới, hiệu may nào có vải vóc kiểu mới, hoặc là ăn sơn hào hải vị đến phát ngán.
Những thứ xa hoa phù phiếm đó, tất cả đều đã rời xa bọn họ, không còn tồn tại nữa rồi.
Mọi người lại nhìn những món ăn trên bàn, trong lòng lạnh toát, ngày tháng giàu sang không còn, có lẽ đến cả món ăn có thịt này bọn họ cũng không có mà ăn nữa, bởi vì nam nhân trụ cột trong nhà đều đã bị lưu đày, còn bọn họ, những nữ nhân yếu đuối tay trói gà không chặt này, ai có thể kiếm ra bạc?
Nỗi hoảng loạn, mờ mịt, một lần nữa như mây đen kéo đến, bao trùm lấy bọn họ, khiến họ nghẹt thở.
Tạ thị bị dồn ép đến mức không còn mặt mũi nào.
Nhưng rất nhanh, bà ta liền trầm mặt xuống, dù gì mình cũng là bậc trưởng bối, nha đầu này thật không biết tôn ti.
Bà ta vừa định mở miệng, Tần Lưu Tây lại nhìn sang Tần Minh Nguyệt, hỏi: “Vị muội muội này, ngươi đã nhận rõ thời thế chưa? Cho rằng mình là tiểu thư khuê các thì không sai, nhưng cũng phải xem xét tình hình chứ, đúng không?”
Không nhận rõ thời thế thì là chuyện lớn rồi, nhìn khóe mắt Tần Minh Nguyệt hóp vào, đôi mắt như muốn thụt sâu vào trong, theo nhân tướng học thì đó là cung phu thê, người có cung này hóp vào thì cuộc sống hôn nhân thường không thuận lợi, vị đường muội này, tâm tính bất định, dễ nổi nóng dễ vui, sau này đường hôn nhân có lẽ không tốt đẹp, gia trạch khó an.
Tần Minh Nguyệt toàn thân cứng đờ, cắn răng, giọng hơi nhỏ, nói: “Cho dù ta không phải tiểu thư khuê các, thì đại tỷ tỷ cũng đâu phải.”
Đều là người Tần gia, một nét bút không viết ra hai chữ Tần, bọn họ sa sút, chẳng phải nàng cũng vậy sao, chỉ là một dân thường, hơn nữa, nàng còn là thứ nữ chỉ được ghi dưới danh nghĩa đích mẫu, có thể cao quý hơn ai chứ?
Tần Minh Nguyệt nghĩ vậy, lại ưỡn ngực lên.
“Ồ, ta không giống ngươi lắm, ta luôn coi mình là cô nhi!” Tần Lưu Tây thản nhiên nói.
Tần Minh Nguyệt: “!”
Vương thị và Vạn di nương: “…”
Bọn họ còn đang đứng sờ sờ ra đây này!
Tạ thị lại chộp được lời, nói: “Đại tẩu, tẩu xem, nha đầu này thật cần phải dạy dỗ lại cho tử tế, lời này chẳng phải là nguyền rủa tẩu và đại ca sao?”
Tần Lưu Tây hừ lạnh một tiếng.
Tuổi còn nhỏ đã bị bỏ ở nhà cũ nuôi dưỡng, bây giờ lại đến nói chuyện giáo dưỡng với nàng, nàng ngược lại muốn xem, ai dám nhắc đến chuyện này!
Vương thị nói: “Nhị đệ muội, lời Tây Nha Đầu nói cũng có vài phần đạo lý. Tần gia chúng ta bây giờ không còn như xưa nữa, phải tiết kiệm chi tiêu, chứ không thể sống xa hoa như trước kia được. Nếu muội thật sự muốn ăn thêm món gì, có thể lấy bạc riêng ra bảo Lý thẩm làm cho.”
“Đại tẩu ngươi nói đúng đấy!”
Một giọng nói yếu ớt vang lên từ ngoài cửa.
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy Tần lão thái thái được Đinh ma ma đỡ bước vào, vội vàng tiến lên hành lễ.
“Tổ mẫu.”
“Lão thái thái an.”
“Mẫu thân.” Vương thị tiến lên đỡ lấy bà, giọng đầy quan tâm: “Sao mẫu thân cũng đến đây vậy?”
Tần lão thái thái ngồi vào vị trí chủ tọa, nhìn quanh một lượt, vẻ mặt uy nghiêm nói: “Nếu ta không đến, có phải các người đã quên Tần gia chúng ta bị hoàng thượng tịch biên gia sản, phải biết cụp đuôi mà sống rồi chứ!”
Đăng bởi | Emilyuyvu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 610 |