Đích mẫu tặng trâm
Vương thị đứng trong cái viện nhỏ hẻo lánh của Tần Lưu Tây, nhìn ngó xung quanh.
Viện nhỏ không lớn, cũng không trồng nhiều hoa cỏ, vuông vắn, ở góc tây bắc xây một ngọn núi giả nhỏ, dưới núi có một ao nhỏ, trong ao trồng mấy khóm sen, giờ đã gần hết tháng bảy mà phía trên vẫn còn một đóa sen run rẩy nở, có hai con cá nhỏ một đen một trắng trông hơi kỳ lạ đang bơi lội.
Khung cảnh này khiến Vương thị lưu luyến không rời, lại liếc sang góc đông nam, nơi đó trồng một cây lựu, hoa lựu trên cây vẫn đang nở, đỏ rực rỡ vô cùng tươi tốt, tràn đầy sức sống.
Có gió thổi tới, không biết từ đâu thoảng một mùi hương hoa, Vương thị đang định lần theo hương thì Tần Lưu Tây đã ra đón.
"Mẫu thân sao lại đến đây?" Tần Lưu Tây hành lễ với Vương thị.
Vương thị dừng bước, khóe môi cong lên: "Trời còn chưa tối hẳn, ta đến nói chuyện với con."
Tần Lưu Tây nghiêng người, mời bà vào nhà.
Vương thị cũng không từ chối, bước lên thềm vào nhà, vừa vào đã đảo mắt nhìn quanh.
Trong phòng không có đồ trang trí hay vật bày biện gì hoa lệ, chỉ có một chiếc bàn kê dưới cửa sổ, trên bàn đặt văn phòng tứ bảo, còn có mấy quyển sách xếp lộn xộn, bên cạnh bàn còn có một chiếc ghế mỹ nhân, trên đó phủ một tấm chăn mỏng màu xanh nhạt.
Giữa phòng còn có một chiếc bàn tròn, trên bàn bày bộ trà cụ, Vương thị ngồi xuống, Kỳ Hoàng đã dâng trà lên.
Vương thị bưng chén lên uống một ngụm, nhìn Tần Lưu Tây nói: “Căn nhà này cũng không nhỏ, phòng ốc bỏ trống rất nhiều, mấy năm nay, sao con lại chọn cái viện hẻo lánh này mà ở?”
Tần Lưu Tây nhàn nhạt đáp: “Tiện, lại yên tĩnh.”
Vương thị nghẹn lời, chỗ này mà yên tĩnh gì chứ, cái viện hẻo lánh này gần phố sau, còn mở một cửa ngách để tiện ra vào, ít nhiều gì cũng có tiếng ồn vọng lại.
Nhưng mà nàng nói tiện, chắc không phải là tiện ra vào đấy chứ?
Vương thị cố gắng đè nén ý nghĩ này xuống, nhìn gương mặt có vẻ thờ ơ trước mắt, nhất thời không biết nói gì.
Nương của Tần Lưu Tây, dung mạo tuyệt mỹ, vóc dáng lại càng không cần bàn, nhưng nàng lại chẳng giống nương nàng chút nào.
Tướng mạo của Tần Lưu Tây không hề mềm mại, hai má hơi gầy, môi mỏng đỏ tươi, đôi mắt lại vô cùng linh động, khi đuôi mắt hơi nhếch lên, trông có vẻ ngông nghênh, nhìn ai cũng không vừa mắt.
Dáng vẻ này, vẫn rất ưa nhìn.
Vương thị nói: “Mấy năm nay, một mình con ở nhà cũ, chịu thiệt thòi rồi.”
Tần Lưu Tây khẽ nâng mí mắt, nói: “Không có gì thiệt thòi, như vậy cũng tốt, quen rồi.”
Vương thị nghe vậy lại cứng đờ, không nói thêm gì, chỉ lấy từ trong tay áo ra một chiếc trâm bạc nhỏ đưa cho nàng: “Lẽ ra đến tuổi cập kê của con phải làm một nghi lễ, nhưng nhà xảy ra chuyện đột ngột, cũng không mang theo được gì, chiếc trâm bạc này là hôm qua mới mua, lễ mỏng.”
Tần Lưu Tây nhìn chiếc trâm bạc hình hoa hải đường kia, ngẩn người một lát, nửa ngày mới nhận lấy, nói: “Đa tạ mẫu thân.”
Vương thị giật giật khóe miệng: “Nói gì mà cảm ơn, vốn dĩ đây là Tần gia nên cho con, nếu không xảy ra chuyện, con đã có trâm cài tóc tốt hơn rồi, dù sao con cũng là đại tiểu thư của Tần gia, dù chỉ là nhận nuôi, con vẫn là nữ nhi đích hệ.”
Tần Lưu Tây im lặng, cài trâm bạc lên tóc, đưa tay sờ lên cổ tay bà, nói: “Mẫu thân cứ yên tâm.”
Tay vừa đặt lên mạch, lông mày Tần Lưu Tây liền nhíu lại, ngẩng đầu nhìn cung tử tức của Vương thị, lại càng thêm ảm đạm, không khỏi mím môi.
“Mẫu thân đêm không ngủ được, lại thêm gan nóng uất kết, cứ kéo dài như vậy sẽ tổn hại đến thân thể, không tốt cho tuổi thọ. Tâm phải rộng mở thì mới có hy vọng.”
Đồng tử Vương thị hơi co rút, hai mắt nhìn thẳng vào Lưu Tây.
Đăng bởi | Emilyuyvu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 2094 |