Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoạ vô đơn chí

Phiên bản Dịch · 877 chữ

Tần lão thái thái chỉ tay về phía Tạ thị, nói: "Nhà lão Nhị, con đưa Phan di nương và các con của họ đi an trí trước đi, Vương thị và Mai nương cứ ở lại phòng sinh hỗ trợ, đợi an ổn xong rồi thì qua giúp."

"Vâng, mẫu thân ."

Tần Lưu Tây sai Trần Bì dẫn người đi sắp xếp, còn nàng và Kỳ Hoàng thì chuyển Cố thị đến phòng sinh đã chuẩn bị sẵn. Lúc này, Lưu Tây lại cảm thấy có chút đau đầu.

Ngày thường nàng thích yên tĩnh, cũng không thích ra ngoài, nên trong nhà cũng không có nhiều hạ nhân. Bên cạnh nàng chỉ có hai tỷ muội Kỳ Hoàng, trong nhà tính cả nhà Lý thúc, nhưng cũng chỉ có bốn người. Lý thẩm dẫn nữ nhi Tiểu Tuyết lo việc bếp núc và một số việc vặt, Lý thúc và một tiểu tử tên Lý Thành thì vừa làm quản gia vừa làm người gác cổng, việc gì cũng đến tay.

Nhà cũ chủ tử ít, Tần Lưu Tây cũng không thích ồn ào, chỉ có mấy người này thì cũng đủ rồi, nhưng bây giờ người đến đông, lại có chút không quen.

Tay chân luống cuống đặt Cố thị lên chiếc giường sinh tạm bợ, Tần Lưu Tây nhìn bà một cái, trong lòng hơi lạnh.

Mới chỉ một lát, hắc khí trên mặt tam thẩm càng nặng, có lẽ lần này khó mà qua khỏi.

Nàng nhìn cái bụng to của bà, thuận tay bắt mạch, là song thai.

Thật đúng là họa vô đơn chí.

Tần Lưu Tây tháo chiếc ngọc bội đeo bên hông xuống, buộc vào vạt áo Cố thị, rồi nhìn Kỳ Hoàng vừa quay lại, cũng không nói gì, người sau lại đi ra ngoài.

Mọi người như Tần lão thái thái thấy động tác này đều ngẩn ra, nhìn về phía Tần Lưu Tây.

Tần Lưu Tây mặt không đổi sắc, nói: "Đây là ngọc như ý, đã được khai quang gia trì, có thể bảo hộ tam thẩm bình an sinh con."

Sắc mặt Tần lão thái thái hơi dịu lại, trong mắt cũng mang theo vài phần mong chờ.

Còn người phụ nhân đầu tiên ôm Cố thị, chính là đích mẫu của Tần Lưu Tây, Vương thị, nói: "Tây Nhi có lòng rồi, tam thẩm con nhất định sẽ mẹ tròn con vuông."

Lời thì nói vậy, nhưng nhìn người suy yếu trên giường, lại nghĩ đến những biến cố lớn trong nhà mấy ngày gần đây, vẻ lo lắng trong mắt Vương thị và những người khác càng thêm nồng đậm.

Khi Kỳ Hoàng kéo theo một chiếc rương nhỏ trở về phòng khách, thấy mọi người trong phòng đều mặt mày ủ dột, không khỏi rón rén bước đến bên cạnh Tần Lưu Tây, ngoan ngoãn đứng đó.

Vì Tần Lưu Tây, nàng thật sự không có thiện cảm với người Tần gia, nhưng người Tần gia đến quá đột ngột, lại còn trong cảnh nghèo túng, thêm vào đó là người phụ nhân rõ ràng sắp sinh non trước mắt, dù không thích đến mấy, nàng ta cũng không muốn gây thêm xui xẻo vào lúc này.

"Bà đỡ vẫn chưa tới sao?" Tần lão thái thái có chút sốt ruột, mấy lần nhìn ra ngoài cửa.

Giọng Tần Lưu Tây lạnh nhạt, nói: "Bên ngoài trời đang mưa, đường đi không dễ, lại còn đi mời gấp, chưa chắc người ta đã ở nhà, e là phải mất chút thời gian."

Môi Tần lão thái thái mím chặt hơn.

Đang nói chuyện thì có mấy người từ ngoài cửa đi vào, là nhị thái thái Tạ thị của Tần gia và hai di nương, một trong số đó là sinh mẫu của Tần Lưu Tây, Vạn thị.

Vừa vào phòng, ánh mắt của Vạn di nương đã dán chặt lên người Tần Lưu Tây.

Tần Lưu Tây cũng nhìn lại, hai mẫu nữ bốn mắt nhìn nhau.

Vạn di nương nhìn kỹ, mày khẽ nhíu lại, lộ vẻ không hài lòng, bực bội và khó hiểu.

Con bé này lúc mới sinh ra cũng mũm mĩm đáng yêu, sao lớn lên lại gầy gò, nhợt nhạt thế này, nếu không nhờ mái tóc dài kia, thì chẳng khác gì một ni cô.

Tần Lưu Tây thì thầm than thở, mẫu thân của nàng cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, còn sinh thêm hai đứa con, nhưng nhìn gương mặt này vẫn mềm mại trắng mịn, dù không trang điểm vẫn không hề suy suyển, ngược lại như thiếu nữ mười tám, vừa ngây thơ lại quyến rũ.

Nhìn lại thân hình mảnh mai của bà, ngực ra ngực, eo ra eo, quả là khiến người ta thương xót, không hổ danh là di nương tuyệt sắc, lại còn là loại được sủng ái.

Xem ra bà ở Tần gia không hề chịu uất ức gì, không những không chịu mà còn sống rất tốt, tốt đến mức quên cả đứa nữ nhi này.

Tần Lưu Tây hơi khụy gối, hành lễ: "Di nương."

Vạn di nương mở miệng: "Ngươi hơi xấu, không giống ta và đệ đệ."

Bạn đang đọc Đại tiểu thư bất cầu tiến tới của Yến Tiểu Mạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Emilyuyvu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.