Chẳng lẽ không phải Bất Cầu đạo y?
Chàng thanh niên trước mắt, tuổi độ hai mươi, ngũ quan lạnh lùng, tóc búi cao bằng trâm vàng tía, dáng người cao ráo như trúc biếc, khoác áo gấm đen thêu kim tuyến, chân đi ủng gấm cùng màu, thêu hoa văn tường vân, một tay chắp sau lưng, khí chất cao quý bức người.
Khí chất và tướng mạo đều thuộc hàng thượng thừa, chỉ là nhìn kỹ tướng mạo này, lại có chút kỳ lạ, như mây như sương, vừa cao quý, lại vừa có cảm giác xui xẻo, có chút mâu thuẫn, khiến người ta rất tò mò.
A, tò mò hại chết mèo, cho nên không được tò mò!
Tần Lưu Tây vội vàng đè nén sự tò mò vừa mới trào lên.
Trong lúc nàng đánh giá Tề Khiên, đối phương cũng bất động thanh sắc mà quan sát nàng từ trên xuống dưới.
Vừa rồi hắn đã xem quá trình Tần Lưu Tây chẩn trị cho bà lão kia, cũng quan sát kỹ người này, dáng người mảnh khảnh cao ráo, chưa đến tuổi đôi mươi, tóc xanh chỉ dùng một dải lụa buộc lại, có vài phần phiêu dật, dung mạo như tranh vẽ, lông mày dài đến thái dương, mắt hẹp dài xếch lên, đường nét ngũ quan rõ ràng, làn da trắng mịn màng, khó phân biệt giới tính. :)))
Trong một thoáng, Tề Khiên cảm thấy người trước mặt là nữ, nhưng khi liếc thấy vẻ mặt khinh thường của nàng, hắn lại có chút bừng tỉnh, với thái độ lạnh lùng ngạo mạn kia, cũng không giống nữ tử, bởi lẽ không có chút gì mềm mại dịu dàng của nữ nhi, đặc biệt là động tác khi đi lại, vô cùng phóng khoáng.
Mà khi hắn thờ ơ với Ứng Nam ngã trước mặt, cái dáng vẻ mặc kệ ngươi sống chết kia, lại càng thêm ngông cuồng.
Nữ tử, sao có thể như vậy chứ?
Lại lạnh lùng, bạc tình đến thế.
"Vị tiểu công tử này, chẳng lẽ không phải Bất Cầu đạo y?" Tề Khiên chắp tay thi lễ.
"Không phải."
Tần Lưu Tây lên xe, vỗ vỗ vào thành xe, bảo Lý Thành đánh xe lên núi.
Hướng này, là đi đạo quán.
Ánh mắt Tề Khiên khẽ lóe lên, cũng không ngăn cản, chỉ nhìn theo bóng lưng đối phương lên núi.
"Chủ tử, chúng ta không chặn lại sao?" Hỏa Lang nhất thời không hiểu ý đồ của chủ tử.
Ứng Nam đã bò dậy, phủi phủi bụi trên người, nói: "Chủ tử, chúng ta tìm nhầm người rồi thì phải, ngài xem hắn ta kìa, có chút nào lòng từ bi của người làm y đâu?"
Không, cũng có đấy chứ, nếu không vừa nãy hắn ta đã không bước qua mà trực tiếp giẫm lên tay hắn rồi!
"Không, điều này vừa vặn phù hợp với tính cách của hắn ta trong lời đồn." Tề Khiên nheo mắt.
Tính tình ngông nghênh khó thuần, hành tung thần bí, ra tay bất phàm, mà vừa rồi hắn hỏi, hắn ta trả lời quá dứt khoát, lại không hỏi ai là Bất Cầu, nửa điểm hiếu kỳ cũng không có.
Hoặc là chính hắn là Bất Cầu, cho nên không cần hiếu kỳ, chỉ là từ chối hắn mà thôi.
"Vậy chủ tử chúng ta còn chờ gì nữa? Đuổi theo?"
Tề Khiên nói: "Chúng ta không vội, cứ về đạo quán trước đã, còn Hỏa Lang, ngươi đi theo dõi động tĩnh của Tiền gia, xem bà lão kia thế nào?"
Tuy là đến cầu y, nhưng đã gặp rồi, vừa hay cũng xem thử y thuật của đối phương có thật sự thần kỳ như lời đồn hay không, đặc biệt là khi thấy hắn đối thoại với Tiền viên ngoại, lại càng thêm tò mò.
Hỏa Lang lập tức hiểu ra, vị kia đã nhận lời mời của Tiền viên ngoại, ngày mai còn đến Tiền gia xem bệnh, bọn họ vẫn có thể chặn lại, tiện thể xem lão thái thái Tiền gia hồi phục thế nào.
Dù sao cũng là người sẽ chữa bệnh cho Lão vương phi, không thể sơ suất được.
“Thuộc hạ đi ngay.”
Về phía Tần Lưu Tây, Trần Bì cũng đang hỏi chủ tử nhà mình: “Mấy người kia đến cầu y à? Trông có vẻ không dễ chọc.”
“Xuất thân bất phàm, xương Phục Hy cao, mắt có đồng tử kép, một bộ tướng đế vương, người này không phải quý tộc hoàng gia thì cũng là vương tôn công tử.” Tần Lưu Tây lười biếng nói.
Trần Bì tặc lưỡi: “Vậy mà ngài cũng từ chối?”
“Từ chối gì chứ, còn gặp lại mà.” Tần Lưu Tây búng tay, nói: “Nói không chừng mấy ngày nữa chúng ta phải đi xa đấy.”
Haizz, hơi phiền, cứ chạy tới chạy lui, mệt quá.
Nhưng nếu thật sự là vương tôn, vậy thì không thể không vận động một chút, ai bảo sau lưng nàng còn cả một gia đình phải lo, mấy người quan trọng nhất thì vẫn đang ăn đất ở Tây Bắc kia kìa.
Đăng bởi | Emilyuyvu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 2 |