Phúc ẩm còn sót lại của Tần gia
Khi Tần Lưu Tây châm cứu cho Cố thị, Vương thị nhìn đĩa bánh bốn màu trước mặt hồi lâu, mới khẽ thở dài.
“Tần gia, ít nhiều cũng có chút phúc ấm.” Nếu không, làm sao có được một phủ để nương thân, còn nuôi dưỡng ra một cô nương có trái tim thất khiếu lung linh như vậy?
“Phu nhân, phúc ấm mà ngài nói là chỉ đại tiểu thư sao?” Thẩm ma ma, người tâm phúc của Vương thị, dâng cho bà một chén trà.
“Chẳng lẽ không phải?” Vương thị nhận lấy chén trà, hỏi ngược lại, nói: “Chưa nói đến những chuyện lớn nhỏ trong phủ này, chỉ riêng chuyện bên tam phòng, nếu không phải do nó ra tay, thì giờ này căn nhà này, những chiếc đèn lồng đỏ kia, sao có thể tiếp tục treo?”
Thẩm ma ma nghe ra ý trong lời, biết bà đang nhắc đến ba mẫu tử Cố thị, nếu không phải Tần Lưu Tây có bản lĩnh, với tình hình đó, không nói đến mẫu tử đều gặp nguy, chắc chắn sẽ có tổn thất.
Nhưng hiện giờ, mẫu tử đều bình an, thật là may mắn.
“Đại tiểu thư, quả thật khác thường, thảo nào năm xưa lão thái gia lại chủ trương để tên người vào danh nghĩa của ngài.” Thẩm ma ma vẻ mặt khó dò, nói: “Phu nhân, giờ nghĩ lại, năm xưa đại tiểu thư mang danh nghĩa của ngài, sau đó lại bị đưa về nhà cũ, có phải vị đạo sĩ kia đã sớm tính ra trong phủ có một kiếp nạn này?”
Vương thị không nói gì, chỉ vuốt ve mép chén trà, thất thần.
“Nếu thật đã sớm tính ra cát hung, sao lại không nói trước, nếu nói trước, đại thiếu gia của chúng ta cũng đâu đến nỗi…” Thẩm ma ma lau khóe mắt.
Đại thiếu gia mà bà nói, đương nhiên là con trai trưởng của đại phòng, cũng chính là đích tôn duy nhất do Vương thị sinh ra, là đích tôn trưởng tử chính tông, hiện giờ lại phải theo cha chịu khổ chịu nạn ở nơi hoang vu giá lạnh kia.
Chỉ cần nghĩ đến điều này, Thẩm ma ma đã thấy lòng đau như cắt.
Cả đời bà không con không cái, chỉ một lòng hầu hạ Vương thị, coi nàng như con gái ruột, với con của nàng, tự nhiên cũng như cháu đích tôn. Vậy mà giờ đây, đứa trẻ đáng lẽ phải được ăn sung mặc sướng, học hành tấn tới ở trường, lại phải chịu cảnh lưu đày, chẳng biết có ốm đau, thương tích gì không?
Thẩm ma ma không kìm được nước mắt.
Vương thị cũng đau đớn thấu tim gan, quay mặt đi, lau vội giọt lệ trên khóe mắt, nói: “Nhắc đến thì sao? Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh được. Dù có tránh được hôm nay, thì có tránh được ngày mai? Ma ma, người khó mà đấu lại trời, có tính toán cũng không thể hơn trời!”
“Lời thì là vậy, nhưng lão nô vẫn xót xa cho thiếu gia.”
Vương thị cố nén đau lòng, thì thầm: “Ngươi xót, ta làm mẹ, còn đau hơn ngươi gấp bội, chỉ hận không thể thay con chịu khổ.”
Thẩm ma ma nhìn sang, tiểu thư bà nhìn thấy từ nhỏ, vẻ mặt đau buồn không giấu nổi, dưới ánh đèn càng thêm cô đơn, tiều tụy.
Đúng vậy, nàng là một người mẹ, nhưng cũng là trưởng tức, chủ mẫu của Tần gia, dù khổ đau đến mấy, cũng chỉ có thể gắng gượng.
“Là lỗi của lão nô, không nên khiến người đau lòng.” Thẩm ma ma tiến lên ôm lấy nàng, vỗ về.
Vương thị lau khóe mắt, nói: “Ngươi đừng tự trách, ngươi đã chịu khổ cùng ta, sao ta có thể trách ngươi? Ma ma, ngày đó đáng lẽ ngươi không nên đi theo ta.”
“Lão nô cả đời không con không cái, chỉ có cái mạng này, đi đâu mà chẳng sống, dù có phải ăn cám bã cùng người, cũng không oán hận.”
Vương thị nghe vậy, khóe miệng cong lên, nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ lo cho ngươi dưỡng lão an hưởng tuổi già.”
“Vâng.”
Vương thị lúc này mới nhìn đến mấy món bánh ngọt, phấn chấn hẳn lên, nói: “Mấy thứ bánh này, chia một phần cho Vạn di nương và Thuần Nhi, một phần cho lão thái thái, còn một phần nữa thì đưa cho tam đệ muội đi.”
“Còn người thì sao ạ?”
Vương thị lắc đầu: “Ta còn chưa đến mức thèm thuồng mấy thứ này, nếu để nhị đệ muội bọn họ biết, lại có chuyện để nói.”
Thẩm ma ma nghĩ đến tính khí của nhị thái thái, cũng im lặng không nói gì.
Đăng bởi | Emilyuyvu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 1 |