Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khẳng Định

Phiên bản Dịch · 864 chữ

Tần Lưu Tây nghe lời khen của Tiền viên ngoại, nói: “Đâu có gì mà danh bất hư truyền, đều là người đời đồn thổi cả thôi. Ngài xem tuổi ta còn trẻ, nói ta y thuật cao siêu, ha, e là chẳng mấy ai tin, chẳng qua là ta hiểu sơ về y lý, lại vừa hay chữa được bệnh cho lão thái thái mà thôi.”

“Người có bản lĩnh thật sự thì đâu câu nệ tuổi tác. Cũng giống như bao nhiêu sĩ tử, có người còn nhỏ đã thi đỗ tú tài, cũng có người đầu bạc răng long cả đời vẫn chỉ là một đồng sinh, tất cả đều là do bản lĩnh của mỗi người mà thôi.” Tiền viên ngoại cười nhẹ.

Tần Lưu Tây không muốn nói nhiều, danh tiếng gì đó, nàng vốn không để ý, nếu không vì nghèo, nàng còn chẳng thèm xem bệnh đâu.

Nàng vốn là một kẻ chẳng có chí tiến thủ.

Tiền viên ngoại là một người làm ăn quen nhìn mặt đoán ý, thấy Tần Lưu Tây không muốn nói thêm, liền chuyển chủ đề: “Tại hạ cũng không biết nên xưng hô công tử thế nào, nghe nói ngài xuất thân từ Thanh Bình Quan, chẳng lẽ Bất Cầu là đạo hiệu của ngài?”

“Cũng có thể nói như vậy.”

“Vậy tại hạ nên gọi ngài là Bất Cầu đại phu hay Bất Cầu đại sư?”

Tần Lưu Tây: “Không dám nhận danh đại sư, bản gia ta họ Tần.”

“Vậy tại hạ xin phép gọi ngài là Tần đại phu vậy.”

Tần Lưu Tây không để ý, chỉ là một cách xưng hô mà thôi.

“Tần đại phu, vậy còn chuyện của nội nhân nhà ta?” Tiền viên ngoại xoa tay, có chút lo lắng.

“Mời ngài đi trước dẫn đường.”

“Vâng, vâng.”

Tiền viên ngoại đã là người trung niên, cùng chính thất thành thân hơn mười năm, không ngừng tìm thầy chạy thuốc, nay mới được như ý nguyện, thê tử mang thai tháng thứ bảy, lại đột nhiên thở gấp không nói được, càng không thể nằm ngủ, hơn nữa thai còn bị phù nề bất thường.

Thấy Tiền phu nhân ngày càng gầy gò, tiều tụy, Tiền viên ngoại và Tiền lão thái thái đều vô cùng lo lắng, không ngừng tìm thầy chạy thuốc, cầu thần bái Phật nhưng bệnh tình vẫn không thuyên giảm. Họ cho rằng trong nhà có tà ma quấy phá nên muốn mời đại sư đến trừ tà, vì vậy mới có chuyện đến Thanh Bình Quan.

Khi Tần Lưu Tây nhìn thấy Tiền phu nhân, nàng cũng giật mình. Phu nhân gầy gò, hốc hác, mắt thâm quầng, dựa người vào giường, cái bụng to lớn gần như che khuất nửa thân trên.

"Nguyệt Nương, Tần đại phu đến rồi." Tiền viên ngoại bước tới, nắm lấy tay Tiền phu nhân.

Tiền phu nhân nhìn Tần Lưu Tây, tuy đã nghe trượng phu nói vị này còn trẻ, nhưng không ngờ lại là một thiếu niên nhỏ tuổi như vậy. Vì không thể nói, nàng chỉ gật đầu coi như chào hỏi.

Tần Lưu Tây gật đầu, ngồi xuống bắt mạch, vừa hỏi: "Khi mang thai, phu nhân đã dùng không ít canh bổ dưỡng phải không?"

Tiền viên ngoại vội đáp: "Đúng vậy, vì nội tử tuổi cũng đã lớn, vì đứa bé nên đã dùng rất nhiều. Trước đây, đại phu khám bệnh cũng nói không nên, bảo thai nhi hấp thụ quá nhiều sẽ khó sinh, nên chúng ta đã dừng lại."

"Đương nhiên là không nên. Phụ nữ mang thai bồi bổ là đúng, nhưng nếu bồi bổ quá nhiều sẽ khiến thai nhi quá lớn. Chưa kể đến tình trạng của phu nhân, ngay cả người bình thường, thai nhi quá lớn cũng dễ bị khó sinh."

"Điểm này, đại phu trước đây cũng đã nói, chúng ta đã dừng bồi bổ từ lâu rồi."

Tần Lưu Tây bắt mạch xong, nói: "Các vị dùng quá nhiều đồ bổ, thai nhi ngày càng lớn, thai độc cũng dần hình thành. Đến tháng thứ sáu, thứ bảy này, thai càng lớn, thai khí càng ép, hỏa khí càng vượng, xông ngược lên trên. Thai nhi lại chèn ép dạ dày, nên khi nằm phu nhân sẽ thấy khó thở và thở gấp. Phu nhân ăn ngủ không yên, lại thêm lo lắng, suy nghĩ nhiều nên tinh thần mệt mỏi, tiều tụy là phải."

Tiền phu nhân gật đầu, đúng là như vậy.

"Vậy phải làm sao?"

"Phu nhân thai kỳ đã đến giai đoạn cuối, bệnh của ngài thực ra không khó chữa, không thể nằm thì ngồi cũng có thể ngồi đến khi sinh. Điều quan trọng nhất là thai phụ phải giữ cho tâm trạng thoải mái, như vậy sinh nở mới thuận lợi. Nếu cứ như bây giờ, chứng khó thở này còn có thể dùng thuốc điều trị, chỉ sợ đến khi sinh nở mà khó thở tái phát thì dù có linh đan diệu dược cũng khó cứu!"

Phu thê Tiền viên ngoại mặt mày tái mét.

Bạn đang đọc Đại tiểu thư bất cầu tiến tới của Yến Tiểu Mạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Emilyuyvu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.