Vẽ bùa hộ tam thẩm bình an
Tần Lưu Tây liên tiếp vẽ ba lá bùa, gấp thành hình tam giác, rồi cất kỹ, trở lại phòng sinh.
Kỳ Hoàng lúc này đã quay lại, trên tay bưng một bát thuốc nóng hổi, thấy chủ tử gật đầu, liền tự mình đút thuốc cho Cố thị.
Vương thị bước lên muốn giúp một tay, nhưng nha hoàn Kỳ Hoàng kia không biết dùng sức kiểu gì, nhẹ nhàng đỡ người dậy, rồi cho uống thuốc.
Còn Tần Lưu Tây thì đem hai lá bùa đặt ở đầu giường và dưới gối, lá còn lại thì để dành.
Mọi người thấy cảnh này, sắc mặt ai nấy đều kỳ quái.
"Tây nhi, con làm gì vậy?" Vương thị nhướng mày, sao con bé này cứ thần thần bí bí thế?
Tần Lưu Tây thản nhiên đáp: "À, bùa bình an, để bảo hộ bình an."
Mọi người: "..."
Nghe có vẻ kỳ quặc, nhưng không ai dám nói gì.
Thuốc thúc sinh phát huy tác dụng rất nhanh, Cố thị lại bắt đầu kêu đau, vừa mở miệng đã bị bà đỡ khuyên: "Phu nhân yên tâm, có đại tiểu thư ở đây, nhất định mẹ tròn con vuông."
Cố thị ngẩn người, nhưng không để tâm, chỉ coi đó là lời an ủi, mắt đẫm lệ nhìn Vương thị: "Đại tẩu, cho ta cái khăn để cắn."
Vương thị gấp một chiếc khăn sạch đặt vào miệng nàng.
Tần lão thái thái thấy Tần Lưu Tây vẫn còn trong phòng, bèn nói: "Con là nữ nhi chưa chồng, đừng ở đây nữa, ra ngoài chờ đi, có Vương thị và Mai Nương ở đây giúp là được rồi."
"Được."
Tần Lưu Tây nghe lời đẩy cửa đi ra ngoài.
Kỳ Hoàng lại đưa một chén trà tới, trêu chọc: "Tiểu thư, người thật sự cứ ngồi vậy sao?"
Người đang quằn quại trong kia, chính là tam thẩm của người đó.
Tần Lưu Tây nhấp một ngụm trà, liếc nàng một cái, nói: "Ta là một khuê nữ chưa xuất giá, đường đường là tiểu thư khuê các, sao có thể đứng xem phụ nữ sinh con?"
Tần gia, dù có suy tàn, thì cũng từng có người làm quan tới tam phẩm, ta đây, cũng là tiểu thư quan gia đường đường chính chính.
Kỳ Hoàng suýt bật cười, nói: "Người nói mà không thấy ngượng mồm, tháng trước người đi ngang qua thôn trang hoa đào, còn đỡ đẻ cho tiểu nương tử Đặng gia sinh được một hài tử mập mạp đấy thôi!"
Tần Lưu Tây mặt không đổi sắc: "Ăn một miếng bánh hoa đào của người ta, kết nhân quả thì phải trả thôi."
Kỳ Hoàng cười cười, rồi lại nghiêm mặt, hỏi: "Tiểu thư, người Tần gia đột nhiên gặp phải kiếp nạn này, người không hề tính toán ra được sao?"
Tần Lưu Tây im lặng một lát, nàng có thể nói với Kỳ Hoàng rằng, chuyện này nàng đã tính ra từ khi còn bé sao?
Suy nghĩ một hồi mới nói: "Người có lúc thịnh lúc suy, gia tộc cũng vậy, hoa nào có thể nở mãi, Tần gia thuận buồm xuôi gió mấy chục năm, giờ gặp tai ương này, cũng là do tiểu nhân tính kế, số mệnh có kiếp. Khi tiểu nhân đắc chí, ta nên tránh mũi nhọn của chúng, trước phá rồi sau xây, còn núi xanh thì lo gì không có củi đốt, rồi sẽ có ngày mây tan trăng tỏ."
Kỳ Hoàng nói: "Tiểu thư nói phải, có người ở đây, người Tần gia sẽ không sụp đổ được!"
Tần Lưu Tây chỉ cười, không nói gì, lặng lẽ nâng chén trà lên.
Đều là do nhân quả cả thôi.
"Có điều, người Tần gia đông như vậy, giờ mới chỉ có mấy người già yếu phụ nữ đã thấy bận bịu cả lên rồi. Trên đường lưu đày còn mấy vị lão gia, tay không tấc sắt, chỗ nào cũng cần tiền bạc lo lót. Tiểu thư à, xem ra những ngày tháng nhàn hạ của người sắp hết rồi." Kỳ Hoàng bỗng dưng nói một câu, giọng điệu có chút hả hê.
Tần Lưu Tây: "..."
Trà này đắng quá, không nuốt nổi nữa!
Nàng chợt đứng dậy, ra đứng bên cửa sổ, nhìn mưa rơi lất phất.
...
Ngoài cổng thành.
Một đội thị vệ mặc áo tơi, đội nón lá phi ngựa vào Ly Thành, gõ cửa khách điếm, tìm chỗ trú mưa.
Trong một căn phòng trên lầu, một nam tử quý phái mở một bức họa ra, trên đó là một gương mặt tuấn tú khó phân biệt nam nữ, mái tóc đen dài chỉ dùng một chiếc trâm trúc búi lại, thần sắc lạnh lùng, khóe môi hơi trễ xuống, mang vẻ chán ghét thế gian.
Hắn đứng trước một đạo quán, phong thái quân tử muốn cất bước, như thể trước mặt hắn, tất cả đều là phàm nhân.
"Nghỉ ngơi một chút, ngày mai trời đẹp chúng ta sẽ lên Thanh Bình Quan." Tề Khiên cất bức họa vào ống đồng.
Nghe nói ở Ly Thành có một vị đạo y hiệu là Bất Cầu, y thuật cao siêu, lại nắm giữ Thái Tố mạch pháp của Đạo gia, có thể thông qua bắt mạch mà biết được họa phúc, thậm chí còn có thể đoán được vận mệnh của con cháu đời sau, vô cùng huyền bí.
Còn hắn, là đi cầu y cho tổ mẫu.
Đăng bởi | Emilyuyvu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 9 |
Lượt đọc | 6881 |