Lẽ ra phải khiêm tốn ẩn mình
“Trần Bì là thân đệ của ngươi, có ai làm tỷ tỷ như ngươi không, lại chê bai đệ đệ mình.” Tần Lưu Tây cười trách, nói: “Nếu là trước kia, hai ngươi đi theo đều được, nhưng bây giờ, nhà mình một đống người, cũng mới đến đây không lâu, trong ngoài chưa đâu vào đấy, ngươi ở nhà giúp thái thái trông nom chút.”
*thân đệ: em trai ruột
Kỳ Hoàng nói: “Thái thái là nhân vật nào chứ, bên cạnh cũng có ma ma đắc lực, đâu cần ta chứ? Không có ta, thái thái cũng có thể sắp xếp ổn thỏa mà, ngược lại bên cạnh cô nương, không thể không có một nha đầu nào được. Tiểu thư, hay là chúng ta mua thêm hai nha đầu nữa cho các nàng sai bảo, chút bạc này chúng ta cũng không thiếu, dù sao ta cũng muốn theo hầu bên người cô nương, ta không muốn làm cái chức vụ đại quản gia nội vụ này đâu.”
Tần Lưu Tây trêu chọc: “Ồ, đến cả đại quản gia mà ngươi cũng không muốn làm, ngươi cũng giống chủ tử nhà ngươi, không có chí tiến thủ à?”
“Đi theo cô nương mới là chí tiến thủ lớn nhất của ta.” Kỳ Hoàng hờn dỗi nói: “Trong lòng ta, cô nương mới là chủ tử của ta, sao có thể để bên cạnh cô nương không có ai hầu hạ, mà ta lại đi nơi khác hầu hạ người khác chứ? Thế chẳng phải là lộn xộn hết cả lên sao?”
“Vậy chủ tử ta đây, muốn giao cho ngươi nhiệm vụ này, chính là trong khoảng thời gian này, ngươi theo thái thái, lo liệu mọi việc trong ngoài nhà này cho ổn thỏa, rồi ngươi lại theo bên cạnh ta, không rời nửa bước, như vậy được chưa?”
Kỳ Hoàng liếc nàng một cái.
“Nha đầu không phải không thể mua, dù sao vấn đề có thể dùng bạc giải quyết đều không phải là vấn đề lớn. Nhưng ngươi cũng biết tình cảnh của Tần gia, bị tịch biên rồi đi đày, căn nhà này cũng là do lão thái thái cầu xin mới giữ lại được chỗ nương thân cuối cùng. Lùi một bước mà nói, chỗ ở thực ra cũng không có gì, nhưng nếu có người có tâm biết Tần gia đã trở về nhà cũ, ngày vẫn sống phong lưu như trước, kẻ hầu người hạ, lỡ có kẻ nào bụng dạ đen tối đâm một nhát, ngươi nói hậu quả sẽ ra sao?”
Tần Lưu Tây vuốt ve vành chén trà, nói: “Việc nhà Tần gia gặp chuyện vốn dĩ là có người cố ý sắp đặt, kẻ có tâm vừa tra, ôi chao, sau khi bị tịch biên gia sản mà vẫn sống sung túc như vậy, đây là không coi hoàng quyền ra gì, là cái cớ quá rõ ràng, nhất định phải tấu lên. Điều này khiến vị thiên tử đang ngồi trên long ngai kia nghĩ gì? Có thể lúc đầu hắn không nghĩ tới, nhưng chỉ cần có người thổi gió bên gối, hắn sẽ nghĩ có phải mình đã quá khoan dung rồi không, nên mới khiến Tần gia dám làm càn như vậy?”
Kỳ Hoàng mím môi im lặng.
“Không ai muốn quyền thế và uy vọng của mình bị thách thức và coi thường, đặc biệt là thiên tử, hoàng quyền bị khiêu khích, đó là điều tuyệt đối không thể dung thứ. Nếu thiên tử không dung thứ ngươi, sẽ có vô số lý do để đối phó ngươi, đến lúc đó sẽ là tai họa ngập đầu.” Tần Lưu Tây nói: “Tần gia à, vẫn đang ở đầu ngọn sóng, tốt nhất là đừng có dại dột mà làm ra vẻ cao ngạo, mà nên khiêm tốn ẩn mình, đợi khi sóng gió này qua đi, không còn bị chú ý nữa, thì mới có hy vọng gây dựng lại cơ đồ.”
Kỳ Hoàng nói: “Có cô nương ở đây, Tần gia có thể khiêm tốn đến đâu chứ?”
“Ngươi đây là đang cố tình chọc ta tức chết đấy à.” Tần Lưu Tây hừ nhẹ: “Vậy nên để khiêm tốn, ta không cầu tiến thủ cũng là đúng.”
“Vậy chẳng phải là phải ăn cám bã, chịu thiệt thòi sao?”
“Vậy thì không được.” Chịu thiệt cho ai thì chịu, chứ không thể để bản thân chịu thiệt, nếu không thì sống còn có ý nghĩa gì.
Kỳ Hoàng bất đắc dĩ, đây đúng là chỉ cho phép quan đốt nhà mà không cho dân thắp lửa mà.
“Cứ vậy đi, dạo này ngươi cứ theo hầu phu nhân, cũng có thể nhắc nhở bà ấy, phu nhân và lão phu nhân chỉ cần quản thúc những người này là đủ rồi, còn chuyện ăn uống thì không thể thiếu họ được.”
"Một nô tỳ như ta, nào dám lên mặt dạy bảo một đương gia phu nhân, chuyện này còn phải để ngài nói, mà đại cô nãi nãi kia, hình như còn tính tự mình ra ngoài kiếm việc làm đấy!"
Tần Lưu Tây nhướng mày: "Đại cô của ta?"
Kỳ Hoàng gật đầu.
"Đại tiểu thư, đại thái thái có lời mời." Ngoài cửa truyền đến một tiếng gọi.
Đăng bởi | Emilyuyvu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |