Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghiệt đồ khi sư

Phiên bản Dịch · 860 chữ

Vương thị nhìn Tần Lưu Tây thật sâu.

"Con nói rất đúng, hơn nữa, Tần gia sa sút, trong nhà đều là nữ quyến và hài tử, cũng là để tránh thêm thị phi."

Tần Lưu Tây không nói gì nữa, vị đích mẫu này xuất thân từ đại gia tộc, nếu ngay cả chút lợi hại này cũng không biết, thì thật là uổng danh đại tộc.

Vương thị lại nói: "Thật ra tổ mẫu con cũng muốn đến Thanh Bình Quan bái kiến quan chủ, chỉ là dạo gần đây thân thể bà không được khỏe nên mới trì hoãn."

Tần Lưu Tây nói: "Quan chủ dạo này đi vắng, bà có đến thì cũng không gặp được đâu."

Kỳ Hoàng đứng ở cửa liếc nhìn nàng một cái rồi cụp mắt, đúng là mở mắt nói dối mà.

Tần Lưu Tây không hề chột dạ, thân thể không khỏe thì còn bày vẽ làm gì, chuyện đã đến nước này, muốn xoay chuyển tình thế là không thể nào.

"À phải rồi, người gọi ta đến là có chuyện gì?"

Vương thị hoàn hồn, nói: "Là thế này, khi tịch biên gia sản, nam đinh trên mười hai tuổi đều nằm trong danh sách đi đày..."

"Người lo cho nhị đệ?" Tần Lưu Tây liếc nhìn tướng mạo của bà, nói: "Người cứ yên tâm, nhị đệ trên đường đi đày chịu khổ là khó tránh khỏi, thậm chí... nhưng người cứ yên tâm, hắn có quý nhân phù trợ, sẽ hóa hiểm thành an, bình an đến nơi."

Tim Vương thị đập thình thịch, nhìn Tần Lưu Tây, môi mấp máy: "Con, con có phải biết gì đó không?"

Lẽ nào đứa trẻ này nhập đạo, cũng học được cái bản lĩnh dự đoán cát hung kia từ sư phụ?

"Không cần biết rõ, cứ đoán thôi. Chuyện này đến quá đột ngột, hắn vốn là thiếu gia được nuông chiều, đột nhiên gặp đại nạn trong nhà, tuổi còn nhỏ đã phải theo cha huynh đi lưu đày, sao có thể không chịu khổ?" Tần Lưu Tây nói: "Còn việc có quý nhân giúp đỡ, là do sư phụ bói được."

Lần thứ hai, lại lấy Xích Nguyên lão đạo ra đỡ đòn.

Xích Nguyên lão đạo đang ngồi đả tọa trong chính điện Thanh Bình Quan bỗng thấy tai hơi nóng, liền mất hết hình tượng xoa xoa mũi.

Đồ nghiệt tử kia, nhất định là đang lừa thầy.

Vương thị nghe vậy liền vui mừng, không kìm được nắm lấy tay Tần Lưu Tây: "Thật là do quan chủ nói sao?"

Tần Lưu Tây nhìn bàn tay người phụ nhân đã trở nên thô ráp thấy rõ chỉ trong thời gian ngắn, gật đầu.

Trong mắt Vương thị bỗng trào dâng một dòng nước nóng, nói: "Vậy thì tốt."

Nàng hơi nghiêng đầu, lau khóe mắt, nói: "Chúng ta không nói chuyện này nữa, mà là chuyện vừa nãy, hiện giờ trong nhà chúng ta, toàn là nữ quyến và trẻ nhỏ tay không tấc sắt, tuy lúc rời kinh có thân thích lén đưa cho chút bạc, nhưng nhiều người như vậy, sớm muộn gì cũng ngồi ăn hết. Ta đang nghĩ, có nên mua mươi mẫu ruộng tốt cho thuê, cứ để tên Lý Đại Quý đứng ra, một là không gây chú ý, hai là tiền thuê thu về cũng đủ lo cái ăn cho cả nhà, không đến nỗi cứ phải tiêu tiền mua. Cho nên hỏi con, người như Lý Đại Quý có dùng được không?"

"Cả nhà Lý thúc, đều là trung bộc."

Tần Lưu Tây chỉ nói tám chữ, nhưng đã khẳng định nhân phẩm của cả nhà Lý thúc.

Vương thị hiểu rõ, nói: “Vậy cứ quyết định như vậy đi. Còn về việc khác, chúng ta định làm thêm chút nữ công, mang đến mấy phường thêu hoặc tiệm tạp hóa ký gửi bán, tiền công mỗi tháng cũng phát cho các nàng, để các nàng có chút bạc phòng thân mới yên tâm được.”

Tần Lưu Tây không kiên nhẫn với mấy chuyện này, nói: “Người và lão thái thái cứ quyết định là được.”

Nàng ngẩng đầu nhìn, thấy Vạn di nương một thân váy áo vải thô, đang cắm cúi khâu vá, lại nhìn Tần Minh Thuần cũng mặc đồ vải thô, thầm nghĩ, nếu được ăn mặc đẹp đẽ thì sẽ dễ nhìn hơn nhiều.

“Nếu không còn chuyện gì khác, con xin phép cáo lui trước.” Tần Lưu Tây đứng dậy cáo từ.

“Con đi đi.”

Tần Lưu Tây hành lễ, lại hành lễ với Vạn di nương, rồi mới đi đến bên cạnh Tần Minh Thuần, thấy tiểu bao long cứng đờ cả người, liền nói: “Tuy nói có thể dựa vào mặt mà sống, nhưng nhỡ đâu lớn lên lại xấu thì sao? Cho nên vẫn phải học lấy chút bản lĩnh. Chữ trên giấy này, nếu ta về mà vẫn viết như thế này, ta sẽ đánh ngươi!”

Tần Minh Thuần: “!!!”

Hu hu hu, đây thật sự là tỷ tỷ guộc của mình sao? :)))

Bạn đang đọc Đại tiểu thư bất cầu tiến tới của Yến Tiểu Mạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Emilyuyvu
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.