Hàn Môn Ái Thê
"À ~ ah!"
Tống Tiểu Xuyên bị tiếng hét này đánh thức!
Che cái đầu nặng trĩu của mình, anh ta nhìn xung quanh, thấy cái giường gỗ xiêu vẹo, tấm chăn vá và những bức tường loang lổ.
Một người phụ nữ co ro run rẩy ngồi trong góc. Trên người nàng có rất nhiều vết bầm tím, vết cũ chồng lên vết mới. Chắc hẳn nàng đã bị đánh rất nhiều, đau đớn không khỏi kêu lên.
“Ngươi tỉnh rồi!”
Người phụ nữ cố chịu đựng cơn đau và đứng dậy với hai tay chống trên đầu gối.
Giọng nói nhẹ nhàng có chút hốc hác khiến người ta cảm thấy thương xót. Hãy nhìn làn da của nàng trắng như mỡ đông và đôi mắt to tròn chứa đầy nước mắt. Nàng hơi gầy do thiếu dinh dưỡng nhưng trông nàng vẫn rất xinh đẹp.
“Xin lỗi, không phải ta đánh cô!”
Tống Tiểu Xuyên vội vàng ném đi cây roi trong tay hắn, là người có học thức cao ở thế kỷ 21, sao có thể làm ra chuyện như thú vật như vậy.
Là một chàng trai theo học chuyên ngành khoa học và kỹ thuật tại một trường đại học danh tiếng, sau khi tốt nghiệp tôi vào một doanh nghiệp lớn và nhanh chóng leo lên tầng lớp trung lưu. Sau đó, tôi dẫn dắt đội ngũ của mình và nhảy ra ngoài để thành lập công ty riêng của mình.
Để phát triển công ty, anh đã tham gia nghiên cứu và phát triển đồng thời tham gia nhiều bữa tiệc rượu khác nhau. Đêm qua, để giữ chân một khách hàng lớn, anh đã uống một hơi hai chai rượu 52 độ, sau đó bị đồng nghiệp đưa về khách sạn trong tình trạng choáng váng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ đây là dịch vụ đặc biệt do khách sạn sắp xếp, nhưng mà điều này thật quá chân thực!
Tống Tiểu Xuyên hoảng sợ mở cửa lao ra ngoài, ôi mẹ ơi!
Tận mắt nhìn thấy là những ngôi nhà tranh đổ nát và những cây ngô đồng thưa thớt. Ánh hoàng hôn như máu chiếu xuống mặt sông không xa, vài con quạ kêu cạc cạc bay về phía xa.
Một cơn gió thu thổi qua, tôi không khỏi rùng mình!
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sau hơn mười năm làm việc chăm chỉ, cuối cùng tôi đã leo lên tầng lớp trung lưu, thành lập công ty riêng, mua nhà và ô tô.
Người đến tuổi trung niên chưa kịp lấy vợ thì đã bị đưa về thời cổ đại!
Về cổ đại nếu được làm một vị vương gia thì thật tốt, Ngũ hoa mã, Thiên kim cừu, Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu, cuộc đời chẳng phải vui vẻ sao! ( Ngũ hoa mã,Thiên kim cừu, Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu trích trong Tương Tiến Tửu của Lý Bạch)
Dù sao thì cũng có thể làm rể cho phú hộ nào đó, nhưng với điều kiện trước mắt, tôi cảm thấy mình thậm chí cơm cũng không có để ăn!
"Ục Ục." Vừa nghĩ đến đây, bụng tôi đã không chịu nổi kêu lên.
"Đói rồi phải không, ta sẽ đi nấu cơm cho ngươi!" Dáng vẻ của nhẫn nhịn của người phụ nữ này, khiến Tống Tiểu Xuyên cảm thấy thương xót!
Trong kiếp trước, anh ta bận rộn với sự nghiệp nên không có thời gian để yêu đương. Đến trung niên, có tiền nhưng lại sợ không gặp được tình yêu đích thực. Không ngờ rằng khi trở về thời cổ đại, lại có một người phụ nữ yêu mình đến như vậy!
Sau một cơn chóng mặt, đủ loại ký ức tràn vào đầu óc anh ta!
Hóa ra đây là triều đại Đại Tĩnh, tương tự như thời phong kiến ở kiếp trước. Nơi đây đề cao nguyên tắc " Quần thần- Phụ tử- Phu phụ".
Người phụ nữ một khi đã gả vào nhà chồng, thì phải gánh vác tất cả công việc nhà, chịu đựng mọi khổ cực dù có mệt mỏi đến đâu cũng không được rời bỏ, trừ khi chồng viết một bức thư ly hôn với cô ấy.
Vào thời điểm này, vẫn chưa có gì ô nhiễm, bầu trời trong xanh, nước trong sạch, môi trường khá sạch sẽ, chỉ có cái bụng thì còn sạch hơn cả môi trường.
Nhìn bát cháo ngũ cốc đen sì được bưng lên, Tống Tiểu Xuyên không khỏi nhíu mày. Anh ta đã quen với việc ăn những món ngon như cá thịt, nên món này thật sự không thể nuốt trôi.
"Đừng đánh ta, ta sẽ đi mượn ngũ cốc tốt từ nhà dì ba ngay đây!"
Thấy anh ta mặt mày không vui, Tô Tiểu Tiểu sợ hãi đến mức mặt mũi tái mét.
"Không cần đi, cô ngồi xuống cùng ăn nhé!"
Từ ký ức, Tống Tiểu Xuyên đã hiểu rõ tình hình cơ bản, chủ nhân của cơ thể này ham ăn lười làm, còn thích uống rượu và đánh bạc.
Tiền trong nhà đều bị anh ta tiêu hết, cả sính lễ của vợ cũng đã bị cầm cố. Chỉ cần anh ta muốn uống rượu, thì sẽ để Tô Tiểu Tiểu ra ngoài vay tiền, không vay được thì sẽ bị đánh một trận tơi bời.
"Thật sự là một thằng khốn nạn!" Nghĩ đến đây, anh ta đập mạnh tay xuống bàn.
Tô Tiểu Tiểu hoảng hốt ngồi bệt xuống đất: "Ta nhất định phải mượn lại lương thực, nhất định..." Nói xong, cô đứng dậy và chạy ra ngoài.
"Trở lại!" Giọng của Tống Tiểu Xuyên hơi lớn, Tô Tiểu Tiểu lại ngoan ngoãn quay lại.
"Cô hãy ăn bát cháo này trước, ta đi kiếm một ít cá về!"
Trong ánh mắt không thể tin nổi của Tô Tiểu Tiểu, Tống Tiểu Xuyên cầm một cái rìu bước ra khỏi cửa.
Dù trong nhà không có tiền, nhưng ở đây có núi có nước và có đất, thì không tin là không đủ no bụng.
Trước đây, anh ta vì quá lười biếng, không chỉ không trồng trọt mà còn cờ bạc và rượu chè. Nhưng dù sao anh ta cũng là đàn ông, trong việc đánh bắt cá và săn bắn thì mạnh mẽ hơn nhiều so với cô gái yếu đuối như Tô Tiểu Tiểu.
Ra khỏi nhà, Tống Tiểu Xuyên không biết rằng Tô Tiểu Tiểu ở nhà không dám động vào bát cháo. Anh đến bên dòng sông, trước tiên quan sát tình hình dòng nước.
Dòng sông trước làng này nước khá nông, hiếm khi có cá lớn. Nếu muốn bắt cá lớn, phải tìm những chỗ nước sâu hơn.
Hiện tại không có cần câu cũng như lưới đánh cá, muốn bắt cá bằng cách chọc thì càng không thể. Điều đó cần kỹ thuật rất cao, và xác suất bắt được cá thì rất thấp.
Tuy nhiên, điều này không làm khó được Tống Tiểu Xuyên, anh ta trước tiên tìm một đoạn tre khá to. Sau đó, dùng rìu chẻ tre ra, tạo thành từng ống tre.
Sử dụng vỏ tre đã lột ra, kết hợp với ống tre để làm vài cái bẫy cá. Đặc điểm của bẫy ống tre này là cá dễ dàng chui vào, nhưng một khi đã vào thì sẽ bị kẹt lại không thể chui ra.
Mặc dù như vậy chỉ có thể bắt được cá nhỏ, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì để ăn.
Để khiến cá nhanh chóng vào bẫy, mồi là điều không thể thiếu. Điều này không làm khó được anh ta, chỉ cần đào vài con giun đất, cắt chúng thành từng đoạn và cho vào bẫy.
Quả nhiên chỉ một lúc sau, trong năm cái bẫy ống tre thì có ba cái đã bắt được cá.
Không thể chờ đợi thêm nữa, Tống Tiểu Xuyên lấy cá ra và sắp xếp lại bẫy, sau đó cầm ba con cá trở về. Anh cảm thấy nếu không ăn cơm sớm, có lẽ sẽ ngất vì đói.
"Cô sao không ăn cơm, nhanh chóng làm ba con cá này đi!"
“Mà thôi, để ta làm cho!”
Tô Tiểu Tiểu còn tưởng rằng tai mình có vấn đề, tên say rượu này lại mang về ba con cá, không chỉ mang cá về mà còn muốn tự mình xuống bếp nấu ăn.
Ạch... Vào bếp rồi, Tống Tiểu Xuyên lại bắt đầu gặp khó khăn.
Ở thời Đại Tĩnh, mặc dù đã có nồi sắt, nhưng vẫn chưa xuất hiện việc xào nấu. Hơn nữa, trong nhà họ hoàn toàn không có dầu. Dù là dầu thực vật hay mỡ động vật, cũng không có một chút nào.
Ban đầu tôi định chiên cá để ăn, nhưng bây giờ xem ra chỉ có thể hấp cá thôi. Tại sao không nướng? Bởi vì cá khá nhỏ, nướng một chút thì không còn gì nữa.
Cá chép cắt bỏ mang, vảy, và nội tạng, mặt ngoài khía hoa, xoa một chút muối và nhào cho thấm gia vị.
Bày ra đĩa rắc một chút hành lá, cho nước vào nồi hấp trong mười lăm phút, rất nhanh một đĩa cá hấp đã hoàn thành.
Khi thấy Tống Tiểu Xuyên cầm cá đi ra, mắt của Tô Tiểu Tiểu lại đỏ lên.
"Đừng khóc đừng khóc, mau đến ăn cá đi, nhìn cô gầy quá!"
Chia bát cháo ngũ cốc thành hai phần, đưa cho Tô Tiểu Tiểu một bát, sau đó gắp cho cô ấy một con cá. Nghĩ một hồi sợ không đủ ăn, lại gắp cho cô ấy một con nữa.
"Chỉ cần một con là đủ, chỉ cần một con là đủ!"
Tô Tiểu Tiểu cảm thấy lo lắng và sợ hãi, vội vàng đẩy cá trở lại, còn Tống Tiểu Xuyên thì nhất quyết muốn cho cô ăn, kết quả là một chút không cẩn thận đã làm rơi xuống bàn.
"Đừng đánh tôi!" Cơ thể yếu ớt, sợ hãi quỳ xuống đất.
Hai tay nắm chặt góc áo, cúi đầu mặt nhỏ tái nhợt, vai không ngừng run rẩy.
Tống Tiểu Xuyên nhìn thấy nhíu mày, cô gái này rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu gian khổ.
"Cô gái ngốc, mau dậy đi, tasẽ ăn cùng cô!" Nói xong, anh ta nhặt con cá lên, thổi bụi trên bề mặt, chia thành hai phần, mỗi người một nửa.
"Thật sự cho ta ăn sao?" Tô Tiểu Tiểu vẫn còn không dám tin!
"Ăn nhanh lên, ngày mai ta sẽ đi bắt thêm một ít, đảm bảo để cô ăn cho béo tốt, sinh được hài tử."
Nghe những lời này, Tô Tiểu Tiểu ngại ngùng cúi đầu, ngay cả tai cũng đỏ bừng.
Cách nấu cá hấp thì khá đơn giản, nhưng cá này thật sự tươi ngon.
Quả thật, ở những nơi không bị ô nhiễm, thực phẩm đều mang hương vị của thiên nhiên, ăn vào rất ngon, tiếc là muối có chút vị đắng.
Đúng rồi, mình có thể tự làm muối!
Đăng bởi | Mixo272 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 300 |