Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thủy Bạc Sơn chi chiến

Phiên bản Dịch · 1645 chữ

Chức Quan không phải càng lớn thì càng có năng lực, vị An phủ sứ này dẫn theo quân đội chính quy đến, tưởng rằng chỉ trong chốc lát có thể tiêu diệt được Thủy Sơn Bạc.

Không ngờ rằng vào lúc này, Thủy Sơn Bạc đã phát triển lên đến hơn mười lăm nghìn người, một đám cướp còn được huấn luyện bài bản hơn cả quân đội chính quy của họ.

Ngày trước khi giao chiến, đúng lúc trời đổ tuyết suốt cả đêm. Khiến cho mặt hồ vốn đã bị đóng băng trở nên càng thêm huyền bí.

Thủy Sơn Bạc chỉ phái năm nghìn binh lính xuống núi, đứng thẳng hàng trên lớp tuyết trắng xóa.

Mỗi người đều có đôi mắt sáng ngời, ánh mắt toát lên một thứ ánh sáng khó tả.

Đó là sự bất mãn với xã hội đương thời, cũng là sự không cam lòng vì tài năng không được trọng dụng.

Là chỉ huy cao nhất của hành động lần này, Lỗ Trực trước chỉ là một chức quan đề hạt.

Khi đại chiến sắp diễn ra, ông lại không mặc giáp mà chỉ khoác một bộ quần áo vải. Ngẩng đầu nhìn những bông tuyết trên trời, không có dấu hiệu nào cho thấy chúng sẽ ngừng rơi.

Ông từng là chỉ huy bộ binh, chuyên về bộ chiến. Lần này mặt hồ bị đóng băng, chính là nơi lý tưởng cho bộ chiến.

“Là ngươi!”

An phủ sứ Đại Tĩnh nhìn thấy người đến là ông, rõ ràng có chút ngạc nhiên!

Người này chính là cấp trên trước đây của Lỗ Trực, vị tri châu lúc đó, hiện tại là An phủ sứ là Sa Minh Hải đại nhân.

Ông dẫn theo một vạn quân, năm nghìn kỵ binh đều mặc giáp, trong tay cầm giáo dài.

Năm nghìn bộ binh, sử dụng phác đao kết hợp với khiên tròn, nhìn qua cũng đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

“Còn không mau xuống ngựa đầu hàng!” Một viên hiệu úy bên cạnh Sa đại nhân chỉ giáo vào Lỗ Trực mà hô.

“Hắn không cưỡi ngựa!” Một kỵ binh bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở, bầu không khí tại hiện trường nhất thời trở nên ngượng ngùng.

“Ầm!”

Lỗ Trực dùng cây thiền trượng sắt to như cánh tay, mạnh mẽ đâm xuống mặt băng, khiến mặt hồ vang lên tiếng ầm ầm.

Ngựa bên kia bị hoảng sợ, cao cao dơ chân trước lên. Kết quả khiến cho vài vị tướng lĩnh ở hàng đầu bị ngã xuống ngựa.

Lăn lộn trong tuyết, trông thật thảm hại, vẻ uy phong trước đó đã không còn.

Sa Minh Hải từ trên mặt băng đứng dậy, phủi phủi tuyết trên người, nói với giọng nghiêm túc: “Lỗ Trực, ta đối đãi với ngươi cũng không tệ!”

“Ngươi là ai đề bạt lên làm đề hạt quan, nếu không có ta, ngươi chỉ là một người bán củi trên chợ mà thôi.”

Ông nói không sai, Lỗ Trực chỉ là một võ phu, vì không tìm được công việc phù hợp, từng có thời gian sa sút đến mức phải đi chặt củi bán.

Thời điểm đó, Sa Minh Hải chỉ là một huyện úy, phát hiện ra tài năng của ông, đã mời ông vào huyện nha làm đô đầu.

Không ngờ Lỗ Trực lại có năng lực rất mạnh, liên tục phá nhiều vụ án lớn, vì vậy Sa Minh Hải từ huyện úy thăng chức lên huyện lệnh, đề bạt ông làm huyện úy.

Hai người từng phối hợp ăn ý, Lỗ Trực phụ trách bắt tội phạm, bình định cướp bóc, còn Sa đại nhân phụ trách thăng quan phát tài, xin công với triều đình.

Cho đến khi sau này Sa Minh Hải lên làm tri châu, mọi thứ đã thay đổi.

Ông không còn nhiệt tình trong việc bắt tội phạm và bình định cướp bóc, mà lại nhiều lần thả những tội phạm nguy hiểm mà Lỗ Trực bắt về.

Đối với những băng cướp xung quanh, ông cũng nhắm một mắt mở một mắt, tìm đủ lý do không cho Lỗ Trực đi tiêu diệt.

Lỗ Trực làm đề hạt quan này, vốn là để có thể phục vụ tốt hơn cho dân chúng, bắt nhiều kẻ xấu hơn, giết nhiều cướp hơn.

Không ngờ rằng, khi lên chức lớn hơn lại làm việc càng khó khăn, không thể như trước đây mà thẳng thắn được.

Đến nỗi sau này, khi Lỗ Trực đi làm nhiệm vụ, Sa Minh Hải cố tình tiết lộ tin tức cho đối phương, khiến họ chuẩn bị sẵn cạm bẫy để ám hại ông.

Sau đó, Lỗ Trực tức giận, quyết định lên Thủy Sơn Bạc làm một trong những hảo hán, cũng coi như là một tiểu đầu mục của băng cướp.

Người dung túng kẻ xấu thì lên chức, người muốn tiêu diệt cướp thì lại lên núi làm cướp, đời người thật biến đổi khôn lường.

Hiện tại hai người gặp nhau trên chiến trường, Sa đại nhân còn muốn kết thân, Lỗ Trực thì đứng vững trước gió, trên mặt mang theo chút kiêu ngạo.

Sa Minh Hải còn muốn nói gì đó, thì đúng lúc này tuyết ngừng rơi, gió cũng theo đó

mà biến mất!

Dừng lại đột ngột, những đám mây đen tan biến, một tia nắng chiếu xuống.

Ánh nắng phản chiếu trên mặt đất tuyết trắng khiến mọi người không tự chủ được mà nheo mắt lại.

Ngay lúc này, Lỗ Trực gào lên: “Giết!”

Cầm trong tay cây thiền trượng, hắn xoay tròn rồi lao ra trước tiên, những người lính phía sau cầm theo những vũ khí kỳ lạ cũng nối gót theo sau.

Nếu Tống Tiểu Xuyên có mặt ở đó, chắc chắn sẽ nhận ra những vũ khí đó chính là những câu liêm thương mà hắn đã chế tạo trước đây.

Lúc này, những quân sĩ ở Thủy Sơn Bạc đã có chút thay đổi, ở phía sau gắn thêm một sợi xích dày, khi sử dụng có thể quăng ra.

Chiêu này khá hiệu quả, trên tuyết, nếu chân ngựa bị quét trúng, lập tức sẽ ngã ngay.

Một vòng quét qua, tiếng động vang lên lách tách như bánh chẻo.

Những quân sĩ ở Thủy Sơn Bạc, nhiều người trong số họ là những lão binh như Lưu Dũng.

Trước đây đã từng phục vụ đất nước, nhưng sau khi xuất ngũ lại sống rất khó khăn, không nhận được sự đền đáp tương xứng.

Họ đều có chút chí khí, vốn dĩ không muốn chọn con đường lên núi làm cướp.

Nhưng Thủy Sơn Bạc thì khác, họ đựng đại kỳ "cướp của người giàu chia cho người nghèo, thay trời hành đạo."

Đại đầu lĩnh của Thủy Sơn Bạc cũng khác, là người được mệnh danh là "Tuyết trung thán" nhân nghĩa vô song – Dương áp ti. (danh hiệu giống “Cập Thời Vũ” của Tống Giang, Tuyết Trung Thán cũng có nghĩa là giúp người khi gặp nạn)

Những lão binh này như thể bỗng nhiên tìm thấy hướng đi trong cuộc đời, lần lượt kéo nhau từ khắp nơi trên cả nước đến đây.

Họ chỉ có một mục đích, đó là gia nhập Thủy Sơn Bạc, cướp của người giàu chi cho người nghèo, thay trời hành đạo.

Trận đánh này diễn ra hoàn toàn một chiều, quân Đại Tĩnh vứt bỏ mũ giáp, còn quân sĩ Thủy Sơn Bạc thì không hề mặc giáp.

Họ tràn đầy nhiệt huyết, mặc áo vải đánh nhau, còn nóng đến đổ mồ hôi, toàn thân tỏa ra hơi nóng.

Lỗ Trực cũng nổi cơn thịnh nộ, bắt được Sa Minh Hải và cho hắn một trận thừa sống thiếu chết.

Nghĩ lại những năm qua hắn rất muốn làm điều gì đó cho dân chúng, nhưng lại bị hắn đè nén, còn cùng bọn cướp bày ra cạm bẫy suýt chút nữa đã hại chết hắn.

Hắn vừa đánh vừa nói: “Ta, Lỗ Trực, sao lại quen biết loại người như ngươi, Đại Tĩnh Quốc sao lại có người như ngươi, tên cẩu hoàng đế đó thật mù mắt chó…”

Trận đòn này đánh thật không nhẹ, nếu không có Dương áp ti xuống ngăn cản, hắn chắc chắn đã có thể giết chết Sa Minh Hải.

Sa Minh Hải bị đánh đến mức mông nở hoa, không thể cưỡi ngựa nổi nữa.

Còn tên hiệu úy bên cạnh, ồn ào lúc trước, trong lúc hỗn loạn đã bị ngựa giẫm chết.

Thực ra hắn nên cảm ơn Lỗ Trực, nếu không nhờ thân hình to lớn của Lỗ Trực bắt được hắn cho một trận, có lẽ hắn cũng đã bị vó ngựa giẫm chết.

Cuối cùng, An Phủ Sứ Sa đại nhân được khiêng về, đêm hôm đó băng trên mặt hồ đã bị đục ra.

Quân đội ở Khánh Châu và Tế Châu đều bị đánh sợ, chần chừ không dám tấn công nữa, vì vậy triều đình lại thúc giục quân đội xung quanh đến hỗ trợ.

Khi viện quân chậm chạp đến nơi, nhìn thấy trên mặt hồ xuất hiện một vết nứt lớn.

Cụ thể là do bọn cướp Thủy Sơn Bạc đục ra, hay là quân đội đã lén lút đục ra, có nhiều lời đồn khác nhau.

Nếu muốn tiếp tục tấn công Thủy Sơn Bạc, cần phải điều động thuyền đến mới được.

Quân đội Đại Tĩnh Quốc rất ít khi đánh trên nước, muốn tấn công triều đình cũng không thể cung cấp đủ chiến thuyền, vì vậy chuyện này đã bị gác lại.

Tống Tiểu Xuyên nghe xong thì khẽ gật đầu, hắn đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bạn đang đọc Đại Tĩnh Kiêu Hùng của Lạc Khắc Bánh Quy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mixo272
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.