Xuân Vãn
“Khà khà khà... Không ngờ Trưởng công chúa lại khá nhút nhát. Mua thì cứ mua đi, đừng nói là hoàng thái hậu dùng, cho dù là cô ấy dùng cũng không sao.”
“Phu quân, lần này chàng làm nhiều cho họ một chút nhé. Nếu Trưởng công chúa dùng nước hoa, có khi sẽ tìm được chàng rể như ý đấy.”
Thật đấy, ngay cả Tô Tiểu Tiểu ở bên Tống Tiểu Xuyên lâu cũng học hư luôn.
“Được rồi, chai lớn thì chai lớn thôi.”
Lần này, chai thủy tinh không làm phức tạp như trước, chỉ là chai thủy tinh hình tròn bình thường, vì chủ yếu là bán nước hoa.
Chai thủy tinh phức tạp thì mài tay đau, mà thời gian cũng thật sự không kịp. Khi anh mài xong chai thủy tinh mới, có lẽ mặt biển đã đóng băng rồi.
Đến lúc đó, nếu Khấu Đình Đình không về được, thì phu nhân công tước và hoàng thái hậu sẽ sốt ruột mất.
“Vậy về giá cả thì sao?”
“Cho họ giảm một nửa đi.”
Trước đây vẫn còn bán chai thủy tinh, nên giá cả đấu giá khá cao.
Giờ đây họ thuộc dạng khách hàng quen nên phải có ưu đãi, dù sao Tống Tiểu Xuyên cũng không phải là thương nhân quá tham lam.
Để khách hàng quen có được lợi ích tối đa, anh đã làm một chai một cân. Thành phần trong nước hoa cũng được thêm vào nhiều hơn.
Tin chắc rằng hoàng thái hậu và phu nhân công tước sau khi sử dụng sẽ rất hài lòng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau khi Khấu Đình Đình rời đi không lâu, nhiệt độ giảm xuống, mặt biển nhanh chóng bị đóng băng.
Mặt biển đóng băng không có nghĩa là toàn bộ biển đều đóng băng, mà là càng gần bờ thì lớp băng càng dày.
Chẳng hạn như bờ biển ở Yến Châu đã bị đóng băng, vòng quanh hòn đảo một vòng nước biển cũng đóng băng, vòng quanh đảo Rắn cũng vậy.
Nhưng khi đi vào sâu vài km, lớp băng sẽ ngày càng mỏng, càng vào trong thì không đóng băng được nữa.
Lúc này chắc sẽ không có ai xâm phạm, trừ khi đối phương có tàu phá băng.
Thời đại này, không có khả năng có tàu phá băng. Dù tàu có đủ chắc chắn, cũng không có sức mạnh lớn như vậy.
Có chút tiếc nuối là, khi mặt biển đóng băng thì không thể thông thương với nội địa.
Ba tỷ muội Khấu gia không thể đến đảo chơi, các loại khoáng sản bên ngoài cũng không thể đưa vào.
Nhớ lại Tết Nguyên Đán năm ngoái, ăn bánh sủi cảo (bánh chẻo) ở nhà trưởng thôn, thật sự cảm thấy thèm.
Trên đảo có nuôi cừu, trong kho cũng có sẵn thịt cừu đông lạnh.
Nếu ăn lẩu thì dùng thịt cừu đông lạnh cũng được. Nhưng ăn bánh sủi cảo thịt cừu hành lá, đương nhiên là thịt vừa mổ thì ngon hơn.
Tống Tiểu Xuyên quyết định, đêm giao thừa sẽ tổ chức một buổi tiệc chào đón Tết Nguyên Đán, đãi mọi người ăn sủi cảo.
Thời tiết hiện tại khá lạnh, chắc chắn không thể tổ chức tiệc trên bãi biển được.
Phía hang đá bên kia không gian rất lớn, vì được đào trong núi nên giữ ấm khá tốt.
Thế là anh quyết định trang trí nơi đó thành đại sảnh, nhóm nhiều đống lửa hơn, tổ chức buổi tiệc Tết Nguyên Đán ở đó.
Vào ngày giao thừa có rất nhiều tiểu cô nương đến giúp gói sủi cảo, nam nhân biết gói sủi cảo thật sự không nhiều.
Dù ở Đại Tĩnh người dân bình thường rất nghèo, nhưng đàn ông biết làm việc nhà thì không nhiều.
Họ có thể rèn, có thể đóng tàu, có thể săn bắn, nhưng không biết làm việc nhà.
Vì vậy, Tống tước gia ngồi giữa một đám nữ nhân gói sủi cảo trở thành một trường hợp đặc biệt.
“Nhìn kìa, tước gia lại biết gói sủi cảo.”
“Đúng vậy, tôi cũng thấy, gói có vẻ cũng không tệ.”
“Tại sao tước gia lại biết gói sủi cảo, có phải vì nhà giàu từ nhỏ đã chơi như vậy không?” Một cô bé tò mò hỏi.
“Không thể nào, con nhà giàu càng không biết làm việc, mà tôi nghe nói tước gia từng là một thư sinh lận đận. Sau đó lập công trong quân đội, mới được phong tước.”
Một người mẹ có kinh nghiệm hơn đã đưa ra ý kiến của mình.
“Người nghèo cũng có thể trở thành quý tộc sao? Tôi tưởng chỉ có quý tộc mới có thể thừa kế tước vị, người nghèo không có cơ hội.”
Kinh nghiệm của Tống tước gia đã truyền cảm hứng cho nhiều người, họ cảm thấy rằng người nghèo chỉ cần nỗ lực phấn đấu cũng sẽ có cơ hội.
Họ không biết rằng, trong đầu Tống tước gia có kiến thức từ một thế giới khác mang lại, nếu không thì trong thời buổi này, người nghèo muốn trở thành quý tộc thật sự rất khó.
Nếu không phải lúc đó Tôn Tiểu Xuyên đã có quân đội và vũ khí trong tay, thì Nhạc Vân cũng sẽ không chú ý đến anh, càng không có Minh Châu quận chúa nào để mắt tới anh.
Tối nay, các loại sủi cao rất phong phú, có sủi cảo thịt cừu với hành lá, có sủi cảo thịt heo với cải thảo, có bánh sủi cảo thịt bò với hành, và còn có sủi cảo chân giò mật ong.
Chân giò mật ong thực ra là đường trắng và thịt mỡ cắt thành miếng, được gói trong sủi cảo. Sau khi nấu chín, chúng sẽ có trạng thái trong suốt.
Trẻ con rất thích ăn sủi cảo ngọt, từng đứa đều tranh nhau ăn, Tống Tiểu Xuyên nhìn thấy cũng rất vui.
“Quan nhân… quan nhân…”
Tô Tiểu Tiểu gọi vài lần, anh mới phản ứng lại, vừa rồi nhìn trẻ con tranh nhau ăn sủi cảo mà quên cả thời gian.
“Quan nhân, có phải chàng muốn có con không? Hay là nạp thêm một thiếp đi, thân thể ta không được như ý…”
Nói đến đây, mắt cô đã đỏ lên.
“Nghe lời, ăn xong cơm một lát chúng ta về sẽ bàn về chuyện này.”
Tống Tiểu Xuyên véo nhẹ vào mặt cô, giờ ăn uống ngày càng tốt, hình như mặt cô cũng có vẻ đầy đặn hơn.
“Phù…” Tô Tiểu Tiểu bị anh chọc cười, phu quân vẫn như vậy, mãi mãi không nghiêm túc.
Có thể do ăn nhiều sủi cảo thịt cừu, mặc dù trong hang rộng rãi nhưng cũng không cảm thấy lạnh.
Anh nắm tay nhỏ của nàng, cùng nhau nhìn màn biểu diễn trên sân khấu, trong lòng không thể diễn tả được bao nhiêu vui vẻ.
Hiện tại Tống Tiểu Xuyên rất lưu luyến thế giới này, hoàn toàn không nghĩ đến việc có thể trở về hay không.
Trở về cũng chỉ là một tổng giám đốc công ty khởi nghiệp, ở tuổi trung niên lại độc thân.
Bây giờ còn trẻ đã trở thành tước gia, lại có một người vợ yêu thương mình như vậy, nơi này thật tốt.
Vì đã là chương trình Tết Nguyên Đán, nên chắc chắn sẽ không thiếu các tiết mục biểu diễn.
Số lượng cư dân trên đảo ngày càng nhiều, các chương trình mang đặc trưng khác nhau từ khắp nơi cũng tự nhiên nhiều hơn.
Trong số đó, tiết mục xiếc nuốt kiếm khiến TốngTiểu Xuyên rất hứng thú. Bởi vì anh luôn muốn biết, thực sự nuốt kiếm là thật hay giả.
Trước đây đã nghe nhiều cách giải thích, có người nói là kiếm lò xo có thể thu gọn, cũng có người nói là kiếm mềm vào miệng thì sẽ cong lại.
Còn có người nói, đó chỉ là trò ảo thuật, thực sự không có việc nuốt kiếm.
“Đến đây, lại đây một chút!”
Tống Tiểu Xuyên gọi người biểu diễn nuốt kiếm lại gần, nhưng làm lão thúc đó hoảng sợ.
“Ngài… ngài, tước gia, ngài tìm tôi!” Hoảng sợ đến mức lão thúc vội vàng ném kiếm đi, chạy tới.
Ơ… thấy lão thúc ném kiếm, Tôn Tiểu Xuyên cũng cảm thấy ngao ngán.
Gọi ông ta lại chỉ muốn kiểm tra thanh kiếm đó, kết quả ông lại ném kiếm đi, để tôi xem cái gì đây, ai muốn nhìn ông lão gày gò này chứ!
Nhưng lão thúc nuốt kiếm không nghĩ vậy, nếu ông ta cầm một thanh kiếm dài hai thước chạy về phía tước gia, chẳng phải là tự tìm cái chết sao.
Lão đà tử, Dương Húc, cùng với mười tên trinh sát được chọn lọc kỹ càng, đều đang bảo vệ bên cạnh tước gia.
Họ đều là cao thủ công phu, bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng bóp chết lão thúc nuốt kiếm.
Đăng bởi | Mixo272 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 45 |